Chương 185: Kẻ trộm bị cướp

Sáu nữ tử trẻ tuổi nổi danh nhất đương thời đương nhiên chính là Lục tiên tử, theo thứ tự là Lạc Hà tiên tử Thượng Quan Ngọc của Huyền Thiên tông, Lăng Băng tiên tử Vân Khất U của Thương Vân môn, Thánh Nữ Ngọc Phù tiên tử Dương Linh Nhi của Phiêu Miểu Các, Thuỷ Diên tiên tử Bách Lý Diên của Đông Hải Lưu Ba Sơn, Nghê Thường tiên tử Liễu Hoa Thường của Ma giáo Huyết Hồn tông, Linh Lung tiên tử Ngọc Linh Lung của Ma giáo Hợp Hoan phái. Sáu người này đều là nhân tài kiệt xuất trong đó, mỗi người đều có một hai món pháp bảo uy lực to lớn, ví dụ như Thần Kiếm Lạc Hà của Thượng Quan Ngọc, Thần Kiếm Trảm Trần của Vân Khất U, Ngư Tràng Chủy của Dương Linh Nhi, Long Nha Chủy trong tay của Bách Lý Diên, Vô Ảnh Chùy và Bạch Cốt Tiên trong tay của Liễu Hoa Thường. Về phần pháp bảo độc môn của Ngọc Linh Lung, chính là một trong tứ đại Thần Chủy Trảm Tương Tư. Nhắc tới cũng thật đáng tiếc, đến nay trong Lục tiên tử Bách Lý Diên cũng chỉ gặp qua Thượng Quan Ngọc và Vân Khất U, chưa bao giờ gặp qua ba vị tiên tử khác. Nàng chỉ biết Trảm Tương Tư ở trong tay Ngọc Linh Lung, về phần Ngọc Linh Lung có bộ dáng gì, có phải là bình thường mang mặt nạ trẻ con hay không thì nàng hoàn toàn không biết gì cả. Ngọc Linh Lung xuất thân từ một hệ của Ma Giáo Hợp Hoan phái, sở tu âm dương tương dung, Hợp Hoan Bảo Giám, vô cùng dâm tà, tuổi không lớn lắm, nhưng không biết đã câu dẫn bao nhiêu thanh niên nhà lành tuấn tú cường tráng, tiếng xấu nổi lên, thậm chí ngay cả trong Ma Giáo bộ cũng xem thường hệ Hợp Hoan phái này. Nghe nói, mỗi một lần Ngọc Linh Lung câu dẫn một mỹ nam nhà lành thoải mái xong thì sẽ dùng Trảm Tương Tư cắt bỏ từng mảnh huyết nhục của nam tử kia, giống như lăng trì, cực kỳ tàn nhẫn. Bách Lý Diên rất tự phụ, nhận ra vừa rồi giao thủ ngắn ngủi với mình chính là Ngọc Linh Lung của Hợp Hoan phái. Nữ tử mặt nạ trẻ con không nói gì, ngược lại nữ tử thần bí vừa tới kia có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ tử mặt trẻ con bên người, bỗng nhiên cười một tiếng. Bách Lý Diên nghe thấy tiếng cười như chuông bạc kia, trong lòng cảm giác nặng nề, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, nàng rất tự tin, đối mặt với hai yêu nữ Ma Giáo Ngọc Linh Lung, cho dù nàng đánh không lại cũng có thể thong dong thối lui. Không ngờ đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên có một bóng đen hô to gọi nhỏ bay lượn qua, nghe thấy giọng nói chính là Đạo Hiệp Diệp Tiểu Xuyên. Diệp Tiểu Xuyên hô to ám hiệu không xong chạy mau, không xong chạy mau. Kết quả mới ra khỏi phủ đệ Lưu gia không bao xa đã nhìn thấy trên đường phố hoang vu có ba người đang đối đầu, hắn rất nhanh đã nhận ra đồng bạn của mình là Đạo Tiên Bách Lý Diên. Hắn hô một tiếng rơi vào bên cạnh Bách Lý Diên, thấp giọng nói: "Làm gì vậy, hai người này là ai?" Bách Lý Diên thấy Diệp Tiểu Xuyên đến, trong lòng bỗng nhiên an tâm, hiện tại không chỉ không cần phải nghĩ đến đường lui, mình và Diệp Tiểu Xuyên liên thủ, không chừng tối nay có thể tru sát vị Ngọc Linh Lung đại hoạ chính đạo này ở Tây Phong Thành. Bách Lý Diên nói: "Ta không biết, nhưng ta suy đoán hẳn là Ngọc Linh Lung của Ma giáo Hợp Hoan phái." Diệp Tiểu Xuyên sững sờ, thất thanh nói: "Hợp Hoan phái? Sao có thể như vậy được?" Vừa dứt lời, lại có một nữ tử mang mặt nạ lông vũ nhẹ nhàng rơi vào phía sau Bách Lý Diên và Diệp Tiểu Xuyên. Ba nữ tử lại có thể cứng rắn ép Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên ở giữa đường. Trong lòng Bách Lý Diên trầm xuống, nói: "Tiểu tử thối, sao ngươi cũng dẫn tới một người nữa? Tây Phong Thành là tổng đàn của Thương Vân môn các ngươi, sao bây giờ lại biến thành quần ma loạn vũ, nơi sóng gió tụ hợp xoay vần?" Diệp Tiểu Xuyên cười khổ một tiếng, nói: "Nữ nhân này vô cùng lợi hại, ta không phải là đối thủ của nàng, ở thư phòng sờ soạng đối chiến với nàng mấy trăm chiêu, chống lại ba cước mười lăm quyền của nàng, thiếu chút nữa không chạy được." Bách Lý Diên nghe xong lời này thì lòng càng trầm hơn, nàng biết tu vi của Diệp Tiểu Xuyên, một trong ba cao thủ đứng đầu trong đấu pháp của Thương Vân môn, thậm chí có thể kích hoạt Bắc Đẩu Tru Thần kiếm trận. Nàng thấp giọng nói: "Hôm nay là không tránh khỏi, liều mạng đi." Diệp Tiểu Xuyên cũng cảm thấy tình huống không thích hợp, lắc lắc móc treo trên người, vỏ kiếm của Vô Phong nằm ở sau lưng lập tức nằm trong tay của hắn. Hắn cất cao giọng nói: "Yêu nữ Ma Giáo! Có gan thì tới đây chiến đấu một đấu một đi!" Diệp Tiểu Xuyên vừa nói ra một đấu một, đã thấy được hai nữ tử đeo mặt nạ, và nữ tử phía sau đều tiến lên một bước. Hắn vội vàng quát bảo ngưng lại, nói: "Chẳng trách đều nói các ngươi là yêu nhân của Ma Giáo, biết đạo nghĩa giang hồ hay không? Ta nói đơn đấu chính là một chọi một, các ngươi rầm rầm xông lênh ba người là ý gì? Lấy nhiều khi ít nha?" Long Nha Chủy trong tay Bách Lý Diên sáng chói, ánh sáng màu xanh da trời gần như muốn chiếu sáng cả con đường. Ngay khi hai người chuẩn bị buông tay đánh cược một lần thì nữ tử mặt nạ trẻ em phía trước thét dài một tiếng, quay người cùng nữ tử bên cạnh, một trái một phải cầm lên hộp gỗ lớn chất đầy vàng và ngân phiếu, thân thể như diều hâu trong nháy mắt bay lên khỏi mặt đất, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm. Về phần nữ tử mặt nạ lông vũ ở phía sau Diệp Tiểu Xuyên, vừa xoay người, dưới chân giẫm mạnh, trong nháy mắt thân thể đã biến mất vô tung vô ảnh. Nhìn thấy ba nữ tử thần bí đều rời khỏi, Diệp Tiểu Xuyên rút Vô Phong ra khỏi vỏ, đứng ở trên đường phố dậm chân mắng to: "May mà các ngươi chạy nhanh! Nếu không hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt ba yêu nữ các ngươi!" Phía sau, trên đường phố có bóng người đang lắc lư, thì ra là gia đinh hộ vệ Lưu gia mang theo đao thương côn bổng đuổi theo ra khỏi Lưu phủ, nhìn thấy cách đó không xa có hai người mặc y phục dạ hành, lập tức hô to gọi nhỏ đuổi theo. Diệp Tiểu Xuyên thấy tình thế không ổn, lôi kéo Bách Lý Diên chạy trốn, hai người đều là cao thủ tu chân, đảo mắt đã thoát khỏi sự đuổi theo của gia đinh Lưu gia, từ cửa sổ chạy vào gian phòng nhà trọ cách đó không xa. Vừa tiến vào gian phòng, Bách Lý Diên đã mở mạng che mặt ra, vẻ mặt âm trầm muốn chết. Diệp Tiểu Xuyên rót một chén trà lạnh, chớp chớp mắt, nói: "Diên Đạo Tiên, một lần hành động thất bại cũng không tính thất bại, coi như là luyện tập, ngày mai chúng ta đổi một nhà một lần nữa, bằng vào kinh nghiệm ăn trộm nhiều năm của ta, cuối cùng cũng sẽ thành công." Bách Lý Diên mặt âm trầm, nói: "Sao người của Hợp Hoan lại ở trong Tây Phong Thành? Mấy ngàn năm nay, yêu nhân Ma giáo từ trước tới giờ không dám tới gần Thương Vân sơn trong phạm vi ba trăm dặm, Tây Phong thành này ngay trong phạm vi thế lực hạch tâm của Thương Vân môn các ngươi, lá gan của các nàng cũng quá lớn rồi." Diệp Tiểu Xuyên khoát tay nói: "Sao ngươi biết là yêu nhân của Ma Giáo? Ta thấy giống như chúng ta đều là hiệp khách chính đạo muốn kiếm tiền, nếu như là người của Ma Giáo thì ba người các nàng cũng sẽ không mang theo mặt nạ không dám gặp người." Bách Lý Diên nói: "Tuy nói như vậy, nhưng ta đã giao thủ với một nữ tử trong đó, nàng sử dụng một món pháp bảo chủy thủ tỏa ra tử quang, trong nháy mắt đã phản chấn Long Nha Chủy của ta trở về, tuy trong nháy mắt nữ tử kia đã thu lại pháp bảo, nhưng ta nhìn vô cùng rõ ràng, đó là một món chủy thủ, ngoại trừ Trảm Tương Tư của Hợp Hoan phái ra thì ta không biết trên thế gian còn có pháp bảo chủy thủ nào có tử mang, linh lực còn không dưới Long Nha." Phốc... Nước trà trong miệng Diệp Tiểu Xuyên lập tức phun ra, kinh ngạc nói: "Ngươi không nhìn nhầm chứ?" Bách Lý Diên nói: "Đương nhiên là không nhìn lầm." Diệp Tiểu Xuyên giơ chân lên chửi mắng: "Chẳng trách ta cảm thấy chiêu số của đối phương rất quen thuộc, nữ cường đạo, quá tam ba bận! Ngươi đánh cướp ta ba lần! Ta và ngươi không xong đâu!"