Chương 191: Vân Nhai Tử sư thúc tổ

Khi tiếng đàn hoàn toàn biến mất, Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đồng thời giật mình một cái, đứng lên mê mang nhìn xung quanh. Diệp Tiểu Xuyên gãi đầu một cái, nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy trong mắt Bách Lý Diên cũng có một chút mê mang, liền hỏi: "Bách Lý sư tỷ, không phải vừa rồi có một lão giả thả câu đang khảy đàn hay sao?" Bách Lý Diên nhìn hai bên một chút, nói: "Ngươi ít nói chuyện khác đi, cách xa ta một chút, nhìn thấy mấy kỹ nữ quần áo không chỉnh tề đều có thể chảy máu mũi, ngươi mất mặt hay không?" Diệp Tiểu Xuyên lại gãi đầu một cái, muốn cố gắng suy nghĩ lại, nhưng ký ức lại vô cùng mơ hồ, nhìn thoáng qua chiếc thuyền hoa chậm rãi đi xa, xa xa giống như nhìn thấy một lão ông đang đánh đàn ở đầu thuyền, trong lòng của hắn nghi ngờ lẩm bẩm: "Vừa rồi là chuyện gì? Luôn cảm giác quên đi chuyện quan trọng gì đó." Sắc trời dần tối, Diệp Tiểu Xuyên nhất thời không có ý định rời khỏi thành Tây Phong, hắn nói là xuống núi lịch luyện, chủ yếu là xuống núi hưởng phúc, đi lại ở sơn dã lĩnh hoang dã, còn không bằng ở thành Tây Phong sảng khoái một trận. Tốt nhất có thể kiếm ít bạc, tốt nhất có thể tìm tới Vân Khất U trả thù một phen. Cùng Bách Lý Diên từ bến tàu về nhà trọ nhỏ hẹp ở thành đông, nhà trọ cách căn nhà ở Lưu phủ tối hôm qua không xa, trên đường nghe được không ít người nói chuyện xảy ra vào đêm qua ở Lưu phủ, nghe nói thương thế của Lưu Phúc Quý rất nặng, bị người khác đâm bốn đao ở trên đùi, còn bị người khác bẻ ba cái xương sườn, vốn là một đại mập mạp, hiện tại mặt sưng phù gần như không nhìn thấy mắt. Nghe thấy vậy, Diệp Tiểu Xuyên cau mày nhìn Bách Lý Diên, nói: "Bách Lý sư tỷ, không phải ta đã dặn đi dặn lại không được làm tổn thương đến tính mạng người khác sao? Chúng ta là kẻ trộm, chủ yếu là lẻn vào trong cạy khóa trộm đồ vật, loại đồ giết người không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật nào, là cường đạo mới làm ra, chúng ta cũng không thể làm tổn thương được." Bách Lý Diên cũng có chút buồn bực, nói: "Ta không đánh tên mập chết bầm kia nha, ta vừa mới vào cửa nhìn thấy hắn đang khinh bạc một nữ tử yếu ớt, bèn đâm vào thịt mỡ trên bắp đùi của hắn mấy đao, bị người khác bẻ xương sườn, bị người khác đánh thành đầu heo, chuyện này cũng không có chút quan hệ nào với ta." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Đó mới là lạ, không phải ngươi đánh thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ là ba người Vân Khất U các nàng càn rỡ?" Bách Lý Diên nói: "Rất có thể là... Nếu ba vị sư tỷ của ngươi ở thành Tây Phong, ta thấy không bằng ngày mai chúng ta rời khỏi đi. Có ba người kia, hai người chúng ta đừng nghĩ đến chuyện phát tài." Diệp Tiểu Xuyên quả nhiên nhìn thấy một tấm tự báo lớn ở trên vách tường cửa nhà trọ, trên đó viết ai muốn bắt ba giang dương đại đạo là Phong Trần Tam Hiệp, quan gia ban thưởng trăm lượng hoàng kim. Diệp Tiểu Xuyên nghiến răng, xem tờ lệnh truy nã kia như Vân Khất U, xé nát vụn tờ lệnh truy nã trong tay, sau đó nói với Bách Lý Diên: "Ba nữ tử thối này để mắt tới chúng ta, cố ý dán lệnh truy nã ở cửa nhà trọ chúng ta, hiện tại thành tây là thiên hạ của Phong Trần Tam Hiệp, cho dù chúng ta làm mấy vụ đại án gần đây thì có lẽ tên tuổi của chúng ta cũng không vang nổi, đã mất đi tiên cơ, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi, thay một đại thành khác, ta cũng không tin ba nữ nhân này ăn no nhàn rỗi không có chuyện gì làm sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta." Thành Tây Phong không thể chờ được nữa, khoảng cách đến Thương Vân sơn quá gần, lại có ba nữ nhân âm thầm theo dõi, Diệp Tiểu Xuyên không nghĩ ra, vì sao ba nữ nhân Vân Khất U này lại nhìn chằm chằm vào mình không buông? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì chuyện mình muốn ăn trộm trái với môn quy của Thương Vân môn quy, ba người các nàng đến chấp chưởng môn quy? Thành Tây Phong lớn như vậy, giữa đêm khuya khoắt giống như là một con cự thú nằm rạp trên thượng du sông Dương Tử, nhiều chỗ phường thị đều đã tối thui, chỉ có ngõ Hoa Liễu thành nam và bến tàu Hoa Thuyền ở thành bắc vẫn vô cùng náo nhiệt, đêm tối đối với kỹ nữ bán rẻ tiếng cười cũng không phải là kết thúc một ngày, hoàn toàn trái ngược, đây là bắt đầu một ngày sinh hoạt của các nàng. Trở lại nhà trọ nhỏ, tâm tình Diệp Tiểu Xuyên vô cùng bực bội, cũng vô cùng mê man, xế chiều hôm nay ở bến tàu thành bắc giống như đã xảy ra chuyện gì đó, loáng thoáng nhớ lại mình nhìn thấy trên bến tàu cũng không phải chỉ có những tiểu nương tử mặc y phục đơn bạc trên mặt thuyền, mà giống như có một lão ông, trong tay lão ông kia giống như còn ôm một thanh cổ cầm cổ xưa. Nhưng mà cho dù hắn nhớ lại thế nào thì ký ức đều vô cùng mơ hồ, giống như là ảo giác, không quá chân thực. Hắn nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, mất ngủ với hắn mà nói những năm gần đây rất ít xảy ra, loại chuyện mất ngủ này chỉ xảy ra trên người những người có tâm tư sâu, từ trước đến nay hắn luôn thẳng thắn mà làm, sẽ rất ít khi xảy ra chuyện gì đầy tâm sự, nhưng đêm nay, hắn quả thật không ngủ được. Không ngủ được thì phải nói chuyện phiếm, Bách Lý Diên ở trong gian phòng cách vách thì đừng suy nghĩ, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, nếu như truyền ra chuyện xấu gì thì sẽ không tốt. Thế là Diệp Tiểu Xuyên tìm Tư Đồ Phong ở trong thân thể của mình nói chuyện phiếm. Tâm thần của hắn thâm nhập vào trong cơ thể, ở trong linh hồn chi hải căng cuống họng rống to, cho rằng Tư Đồ Phong giống như ngày thường sẽ không phản ứng lại mình, không ngờ rất nhanh đã truyền đến tiếng vang của Tư Đồ Phong. “Tiểu tử, sao lại quấy rầy ta vậy?” Hiển nhiên là Tư Đồ Phong không nói cho Diệp Tiểu Xuyên biết chuyện xảy ra ở bến tàu vào xế chiều hôm qua, ngay cả hắn cũng có chút kiêng kị, hiện tại tu vi của Diệp Tiểu Xuyên thật sự quá thấp, còn không thể đẩy hắn lên chỗ cao hơn, đứng càng cao sẽ chết càng thảm, đây là chân lý từ xưa không thay đổi. Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ta mất ngủ, trò chuyện không." Tư Đồ Phong trầm mặc một hồi, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Ngươi hiểu biết ba đại Thần binh của Thương Vân môn các ngươi bao nhiêu?" Hiện tại Diệp Tiểu Xuyên chỉ muốn tìm người nói chuyện, về phần nói cái gì hắn không quan tâm, nói: "Ngươi nói là ba thanh thần kiếm Luân Hồi, Vô Song, Trảm Trần sao?" Tư Đồ Phong nói: "Đúng vậy." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Từ trước đến nay, Luân Hồi Kiếm có danh xưng là đệ nhất thiên hạ, là pháp bảo đại diện cho chưởng môn của Thương Vân môn chúng ta, cũng là tín vật của chưởng môn, ta chưa từng thấy. Về phần Trảm Trần, ta nghĩ ngươi còn quen thuộc hơn ta." Tư Đồ Phong nói: "Vậy còn Vô Song? Bây giờ kiếm này đang ở trong tay vị cao nhân nào của Thương Vân môn?" Diệp Tiểu Xuyên tinh thần tỉnh táo, nói: "Ngươi thật đúng là hỏi đúng người, đại đa số đệ tử Thương Vân môn, thậm chí là không ít trưởng lão phổ thông cũng không biết tung tích của Vô Song, nhưng sư phụ ta đã từng nói cho ta biết, hơn 600 năm trước, Thương Vân môn chúng ta xuất hiện một kỳ tài khó lường, chính là sư thúc tổ Vân Nhai Tử, Vô Song Kiếm chính là pháp bảo của lão nhân gia ngài, sư thúc tổ hành tẩu thiên hạ mấy trăm năm, không biết có bao nhiêu tà môn ma đạo chết dưới Vô Song Kiếm, đáng tiếc, mấy trăm năm trước, sư thúc tổ Vân Nhai Tử đã không thấy tăm hơi, rất nhiều người đều nói sư thúc tổ đã vũ hóa đi về cõi tiên, Vô Song Kiếm cũng về tới Thương Vân môn, nhưng mấy năm trước sư phụ ta đã nói cho ta biết, thật ra Vân sư thúc tổ cũng chưa chết, mà là tiêu dao khoái hoạt ở nhân gian. Sư thúc tổ chính là lão thần tiên chân chính, nếu như bây giờ còn sống thì hẳn là có bảy trăm tuổi rồi, xem như là người thọ dài hiếm có trong lịch đại tổ sư của Thương Vân môn chúng ta." Tư Đồ Phong thật lâu không nói gì. Hắn đã biết lão nhân thần bí cứng rắn muốn kéo tàn hồn của mình ra khỏi linh hồn chi hải của Diệp Tiểu Xuyên là ai. Người tu chân năm trăm tuổi là một nấc thang, có rất ít người vượt qua, sáu trăm tuổi đã là phượng mao lân giác, mà Vân Nhai Tử sống bảy trăm tuổi, chỉ sợ một thân đạo hạnh này đã đạt tới đạt đến Hoá Chi Cảnh, trong thời đại cường giả như sao thời mình cũng không gặp nhiều.