Chương 196: Hà yêu

Thương thuyền và đại hạm năm răng xuất hiện sự cố ở gần đá ngầm Ngã Lai Dã, các đội thuyền xung quanh đều phát ra tiếng thét dài cảnh báo, toàn bộ vực nước trở nên hỗn loạn. Bách Lý Diên nhìn thấy thương thuyền lại đánh về phía đá ngầm, cho dù giữ chặt bánh lái thế nào cũng không được, ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, Bách Lý Diên thét dài một tiếng, thân thể như diều hâu từ boong thuyền bay lên, đồng thời quát: "Ta đến xử lý đá ngầm trước mặt, ngươi đi khống chế thuyền lớn phía sau!" Diệp Tiểu Xuyên kêu lên: "Khống chế thế nào vậy?" Bách Lý Diên không trả lời, bởi vì nàng đã từ giữa không trung vội vã vọt xuống, hai chân giẫm lên trên tảng đá ngầm nhô ra, hai tay vặn vẹo, điều động chân pháp đại lực toàn thân, hung hăng đánh tới đầu thuyền. Linh lực màu xanh lam từ trong lòng bàn tay của nàng tuôn trào ra, tạo thành một bức tường ánh sáng màu lam ở trước mặt nàng. Khi mọi người đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ va phải đá ngầm thì bỗng nhiên thuyền bất động, cả chiếc thương thuyền lại bị ánh sáng màu lam chặn cứng lại. Tất cả mọi người đều kinh hô, nhìn thấy đôi tay nữ tử nở nang này đè lên đầu thuyền, như kiến càng lay cây, chậm rãi đẩy thân thuyền to lớn ra khỏi dòng chảy xiết này, để cho thương thuyền từng chút một tránh được đá ngầm đáng sợ. Nhưng đúng lúc này, đuôi thuyền lại truyền đến một tiếng nổ lớn, đại hạm năm răng xuôi dòng đụng ngã thanh gỗ lim thứ hai, đồng thời, một hán tử da đen bị đại hạm năm răng kia đè ép tới, trong nháy mắt đã biến mất ở đáy thuyền, mà ở đáy thuyền của đại hạm năm răng lại xuất hiện hai cái lỗ hổng to lớn, nước sông cuồng bạo điên cuồng rót vào thân thuyền. Diệp Tiểu Xuyên cắn răng một cái, thân thể vút qua, hắn không có bản lĩnh như Bách Lý Diên, cứng rắn thay đổi hướng đi của con thuyền lớn vạn cân đang lao xuống, hắn giẫm lên trên một bó gỗ lim, hai tay mở ra, chậm rãi vẽ lên mấy vòng tròn lớn ở trước mặt, trong nháy mắt mấy cái Thái Cực Đồ màu xanh đen liền xuất hiện ở trước mặt hắn. Ba tấm Thái Cực Đồ bố trí ba đạo phòng tuyến, theo ba tiếng nổ, đại hạm năm răng như dễ như ăn cháo đánh nát toàn bộ ba tấm Thái Cực Đồ cản ở phía trước. Mặc dù Thái Cực Đồ bị đánh nát, nhưng Diệp Tiểu Xuyên cũng không phải ăn chay, không ngăn được thế tới của đại hạm năm răng, lại có thể ở một mức độ nào đó làm chậm tốc độ của đại hạm năm răng, tránh cho nó va vào con thuyền buôn đang chậm rãi quẹo ở phía trước. Hắn thấy bên cạnh có một hán tử rơi xuống nước, xem ra là một trong những thủy thủ đã đùa giỡn Bách Lý Diên bị mình ném xuống nước tối hôm qua. Hắn nắm lấy cánh tay của hán tử da đen kia, kéo hắn đến lên trên cánh tay khúc gỗ lim, từ trên thương thuyền thả xuống một sợi dây thừng, Diệp Tiểu Xuyên để hán tử da đen may mắn không chết kia tranh thủ thời gian leo lên. Đại hạm năm răng va nát thanh gỗ lim thứ ba, cả đầu thuyền đã không thể nhìn được nữa, một lượng lớn nước sông rót vào từ thân thuyền vỡ vụn, đầu thuyền đại hạm năm răng đã chìm xuống dưới, đằng sau nhếch lên, lần này không va chạm, mà cả thân thuyền đều bị quét ngang. Vu hạp này vốn là khúc sông hẹp, đại hạm năm răng nằm ngang ở trên mặt sông, gần như chiếm cứ toàn bộ con sông, sau đó một bên chìm xuống, một bên hướng về phía đá ngầm Ngã Lai Dã trước mặt. Lúc này, thương thuyền dưới sự thúc giục toàn lực của Bách Lý Diên chậm rãi rời khỏi đá ngầm Ngã Lai Dã, an toàn tiến vào thủy đạo, Bách Lý Diên vừa định vui mừng đã nhìn thấy một con thuyền lớn chìm xuống lao đến, bị dọa đến lìa hồn, lập tức bay lên, rơi vào boong thương thuyền. Gần như ngay khi nàng vừa mới bay lên thì một hòn đá ngầm to lớn giống như một thanh kiếm sắc bén, làm cho chiếc đại hạm năm răng kia từ giữa chia thành hai, vô số người ở trong nước kêu to, ngoại trừ một số thủy thủ ra thì càng nhiều hơn là nam nữ trẻ tuổi, hẳn là một đám công tử tiểu thư nhà có tiền rủ nhau đi thuyền du sông, hiện tại lại lật thuyền, toàn bộ lọt vào trong nước. Những thuỷ thủ kia còn có thể đạp nước mấy lần theo nước sông bơi xuống hạ du, nhưng những công tử tiểu thư trẻ tuổi kia lại khá là phiền phức, đã có mấy người đạp nước mấy lần đã chìm đến đáy sông. Diệp Tiểu Xuyên giật nảy cả mình, thân thể như chuồn chuồn lướt nước lướt qua nước sông cuồn cuộn, dùng sức ném hai người trẻ tuổi bị rơi xuống nước ở gần nhất lên trên, kêu lên: "Bách Lý!" Hai người bị Diệp Tiểu Xuyên ném về phía trước, dần dần đi đến thương thuyền, mắt thấy sắp ngã chết, bỗng nhiên, ánh sáng màu lam hiện ra, bao lấy hai người trẻ tuổi đang thét chói tai kia rồi vững vàng rơi vào boong thương thuyền. Diệp Tiểu Xuyên lại liên tục túm ra bảy tám người từ trong nước, cũng không quay đầu lại mà ném đi, nhưng càng nhiều người đã chìm đến đáy sông, trên mặt nước xung quanh xuất hiện bảy tám chiếc thuyền ba lá, cũng đang cố gắng vớt người bị rơi xuống nước. Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy một cô nương giơ hai tay lên, la lên vài tiếng rồi bị nước sông nuốt chửng, hắn cắn răng một cái, lao thẳng vào trong nước. Hắn không biết bơi, trước kia còn chưa thể xác định, hiện tại hắn đã cố gắng khẳng định. Vừa tiến vào trong nước, hắn lập tức cảm giác được một sự sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong lòng, mặc dù hắn kinh hãi nhưng không loạn, hít một hơi thật dài, đầu liền chui vào đáy sông. Một tu chân giả, nếu như bị chết đuối, vậy rất có thể sẽ thành trò cười lớn nhất trong nhân thế. Diệp Tiểu Xuyên ở trong nước sông đục ngầu nhìn thấy cô nương đang chìm xuống, xem bộ dáng lành ít dữ nhiều, hắn thôi động chân lực nhanh chóng bơi xuống, nắm lấy cổ tay của thiếu nữ kia, muốn kéo nàng lên. Nhưng dưới một phát kéo này lại không có chuyển động, ngược lại mình bị kéo tiếp tục chìm xuống đáy sông. Lòng Diệp Tiểu Xuyên kinh hoàng, chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một xúc giác như rong biển, từ đáy nước nhanh chóng vươn dài mà đến, cuốn lấy cổ chân của mình. Sau khi cảm giác quái dị kia cuốn lấy mình lại muốn kéo mình đến đáy nước đen kịt kia. Giờ khắc này hắn lại không hoảng hốt, tuần tra trái phải dưới nước, nhìn thấy mấy chục đôi nam nữ, trên chân đều bị quấn lấy một xúc giác quỷ dị. “Quả nhiên có yêu quái!” Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên hiện lên ý nghĩ này. Vô Phong ra khỏi vỏ, dưới sự khống chế của niệm lực, Vô Phong nhanh chóng chặt đứt xúc giác như rong biển trên chân mình, sau đó lại chặt đứt xúc giác quấn quanh chân thiếu nữ kia, kéo thiếu nữ kia đến bên cạnh thì Diệp Tiểu Xuyên đã biết không cứu sống được người này nữa. Trong lòng hắn tức giận đến cực điểm! Ngã Lai Dã gì chứ, cái gì mà Thần Thạch trên trời rơi xuống, mẹ nó đều là vô nghĩa, xung quanh đá ngầm này khẳng định có một con quái nước tham lam, chuyên môn kéo người va phải đá ngầm rơi xuống nước xuống đáy nước ăn hết. Hiện giờ rơi xuống sông Dương Tử này chí ít có ba bốn mươi đôi nam nữ trẻ tuổi. Diệp Tiểu Xuyên buông lỏng thiếu nữ đã biến thành thi thể trong tay ra, nhìn thấy phía dưới lại xuất hiện một cây xúc giác cuốn lấy mắt cá chân của mình, lần này hắn không có bất kỳ phản kháng nào, mặc cho xúc giác nhanh chóng kéo mình xuống nước. Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con? Giờ phút này, Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy mười mấy người phàm cứ như vậy bị Thủy Yêu giết chết trước mắt mình, trong lòng nổi giận, hắn xưa nay không thiếu lòng chính nghĩa, từ nhỏ sư môn đã rót vào trong lòng tư tưởng trảm yêu trừ ma phong phú. Giờ phút này, trong đầu Diệp Tiểu Xuyên chỉ có một ý niệm, tháo con Thuỷ Yêu gây hoạ nhân gian này thành tám khối!