Chương 202: Diệp Đại Tiên Nhân

Tu chân giả, phàm nhân đều sinh sống cùng nhau trên đại lục này, phàm nhân có quốc gia của phàm nhân, quốc gia chính là một cơ cấu quyền lực quản thúc hàng tỷ phàm nhân. Tu chân giả tự xưng là tu sĩ, không bị quốc gia người phàm ràng buộc, nhưng tu chân giả cũng không có quyền lực can thiệp vào quyền lực của quốc gia phàm trần. Từ xưa đến nay, giới tu chân và phàm trần đều là hai tồn tại tương đối độc lập, hơn hai ngàn năm trước, Ma giáo muốn đi vào Trung thổ, ý đồ nâng đỡ một hoàng quyền bù nhìn, kết quả đã dẫn phát đại chiến Chính Ma. Chuyện phàm trần sẽ do người phàm tự mình giải quyết, đây là quy tắc được giới tu chân công nhận, ai phá vỡ thì người đó sẽ chết. Bởi vì tu chân giới, cho dù là Ma giáo cường đại hay là các phe phái chính đạo đều không thể không thừa nhận một sự thật, muốn phát triển lâu dài thì nhất định phải dựa vào tân tiên huyết dịch của phàm nhân cung cấp rót vào trong môn phái, không có số lượng phàm nhân khổng lồ làm hậu thuẫn thì sẽ không có tu chân giới tồn tại. Phàm nhân nhìn như nhỏ yếu, nhưng là gốc rễ của toàn bộ tam giới lục đạo. Không có số lượng phàm nhân khổng lồ này, tam giới luân hồi sẽ trúng định. Không có số lượng phàm nhân khổng lồ này, các phe phái trong nhân gian sẽ nhanh chóng khô cạn, mãi đến khi diệt vong. Người phàm cung cấp tu chân giả. Nói trắng ra là, phàm nhân, tu chân giả đều là người, tu chân giả cũng không phải là thần, cũng không thoát khỏi phạm vi của con người. Tuyệt đại bộ phận phàm nhân đều có thể tu chân, nhưng tuyệt đại bộ phận phàm nhân bởi vì tư chất có hạn đều sẽ kẹt ở dưới tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không Phi Hành, trong một ngàn phàm nhân có thể xuất hiện một người thông minh đạt tới Ngự Không Phi Hành đã coi như là khó có được. Một ngàn tu chân giả Ngự Không Phi Hành có thể xuất hiện một cường giả Thiên Nhân cảnh đã vô cùng không dễ dàng. Lấy Thương Vân môn mà nói, số lượng đệ tử nội môn, ngoại môn có danh tiếng có sáu, bảy ngàn người, đệ tử tạp dịch cũng có mấy ngàn người. Nhưng trong mấy ngàn đệ tử trẻ tuổi của Thương Vân, đệ tử đạt tới cảnh giới Ngự Không Phi Hành trở lên tuyệt đối không hơn hai ngàn người. Tầng thứ sáu cảnh giới Nguyên Thần sẽ không vượt quá hai trăm người. Tầng thứ bảy cảnh giới Xuất Khiếu chỉ có hai mươi người. Về phần tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch, trong số những đệ tử trẻ tuổi này chỉ có đại đệ tử Cổ Kiếm Trì đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới cảnh giới này. Trong hơn một trăm vị trưởng lão thế hệ trước của Thương Vân môn đạt tầng thứ tám Linh Tịch cảnh, chỉ có chút ít mấy vị cao thủ tầng thứ chín Thiên Nhân cảnh tuyệt đỉnh. Về phần tầng thứ mười cảnh giới Trường Sinh, chưởng môn Ngọc Cơ Tử khẳng định còn chưa đạt tới, nhưng vị chủ nhân của Vô Song Kiếm Vân Nhai Tử kia hẳn là đã đến cảnh giới Trường Sinh, sống bảy trăm tuổi, nói không phải tầng thứ mười cảnh giới thì ai cũng không tin. Tu tiên cầu trường sinh là ước mơ tha thiết của thế nhân, nhưng mà thiên tài địa bảo của nhân gian có hạn, các môn phái chọn đồ đều vô cùng nghiêm khắc, người thông minh tuyệt đỉnh trong nhân thế, người tiến vào Thương Vân môn nhiều nhất chính là một đệ tử ngoại môn, may mắn như Vân Khất U, gần như là tu đạo mà thành, vừa vào cửa đã bái nhập Tĩnh Thuỷ sư thái là ít càng thêm ít. Những người nổi bật trong thế hệ trẻ của Thương Vân môn như Ninh Hương Nhược, Cổ Kiếm Trì, Cố Phán Nhi, đều là những đứa trẻ thông qua tìm kiếm đệ tử tư chất cực cao ở nhân gian, mang vào sơn môn thành làm đệ tử ngoại môn, chịu mấy năm có lẽ sẽ có thể được trưởng lão nào đó nhìn trúng chính thức thu làm đồ đệ, như vậy mới có thể trở thành đệ tử nội môn. Dưới bối cảnh ngàn tỉ nhân loại đều chèn phá vỡ đầu đi tranh đoạt một chút tài nguyên tu chân, hai chữ tiên duyên theo thời thế mà sinh. Thiếu niên tài tuấn có thể đạt tới cảnh giới Ngự Không, đây chính là có tiên duyên, bình thường đều sẽ tiến vào trong các môn phái. Một số người nhìn cả đời đều không đạt tới tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không, cho dù tiến đến tự đề cử mình cũng sẽ bị các tiên nhân hoà ái dễ gần nói một tiếng: "Thần duyên của ngươi chưa tới, vẫn là trở về đi,” sau đó đuổi đi, tu chân giả đều bề bộn nhiều việc, bọn hắn lại không có thời gian dư thừa tiêu vào trên người tầm thường. Dương Thập Cửu tự nhận mình tuyệt đối không phải là một người tầm thường, nàng vô số lần mơ ước bái nhập môn hạ của vị đại tiên nào đó, nhưng hai năm trước, khi nàng đi đến Lang Gia tiên tông đã bị tiên nhân của Lang Gia tiên tông nói mình không có tiên duyên, bị cự tuyệt ở ngoài đạo trường của Tiên môn, cả đời không có duyên với trường sinh. Khi Triệu thế tử nói Diệp Tiểu Xuyên là tiên nhân của Thương Vân tiên môn thì tròng mắt Dương Thập Cửu đã trừng lớn hơn so với mắt trâu, cơn tức giận vì bị Diệp Tiểu Xuyên phun đồ ăn vào mặt cũng trong nháy mắt tiêu tan. Lang Gia tiên tông, Thương Vân tiên môn, hai thứ này không thể so sánh, Lang Gia tiên tông chỉ là một môn phái nhỏ mà thôi, Thương Vân tiên môn kia sừng sững nhân gian vượt qua bốn ngàn năm, vẫn luôn là lãnh tụ của chính đạo tiên môn, vô số lần đánh bại yêu nhân Ma Giáo, đây mới thật sự là điểm tập kết của thần tiên! Nàng khát vọng nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Xuyên, mơ ước người thiếu niên này cũng đưa mình vào hàng ngũ tiên đạo. Nàng nói: "Diệp đại tiên nhân, ngươi thật sự là tiên nhân của Thương Vân tiên môn?" Diệp Tiểu Xuyên mỉm cười, khoát tay nói: "Không thể nói, không thể nói." Hắn càng nói như vậy, Dương Thập Cửu càng tin tưởng thiếu niên này xuất thân từ Thương Vân tiên môn, nếu không phải là tiên nhân chân chính thì sao có thể ngủ trong sông Dương Tử đang cuộn trào mãnh liệt mà không chết đuối được chứ? Kể từ khi biết Diệp Tiểu Xuyên xuất thân từ Thương Vân tiên môn, Triệu thế tử kia ngay cả nói chuyện cũng không dám nói tiếp nữa, dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ, sợ mình đắc tội với tiểu tiên nhân này. Thuyền cập bờ, ngay tại bến đò Hán Dương, Hán Dương cũng coi như là một thành lớn, nhưng quy mô không bằng thành Tây Phong, nơi này ngoại trừ lúa nước ra thì không có cây nông nghiệp khác, cho nên thương nhân qua lại nơi này rất ít, nhiều nhất chính là thương nhân chạy sông Dương Tử ngẫu nhiên lại dừng thuyền nghỉ chân ở chỗ này. Vì nịnh nọt Diệp Tiểu Xuyên, Dương Thập Cửu quyết định để cha làm đại đầu, cho dù một vạn lượng cũng mua được cây gỗ lim này. Sau khi lên bờ, Dương Thập Cửu nói với Diệp Tiểu Xuyên: "Diệp đại tiên nhân, ta đi thuê người kéo gỗ lim lên bờ." Diệp Tiểu Xuyên khoát tay nói: "Không cần, đây là tài sản riêng của ta, vẫn là ta tự mình làm thôi." Chỉ thấy một tay Diệp Tiểu Xuyên trói chặt sợi dây thừng trên khúc gỗ lim, sau đó hai ba cái đã lôi gỗ lim dài ba trượng ngâm trong nước lên. Sau đó, dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của Dương Thập Cửu, Triệu thế tử và vô số nhà đò, thương khách, lực ba, nương tử thuyền hoa ở bến đò, cái đầu gỗ to lớn này bị Diệp Tiểu Xuyên vác trên vai, như giẫm trên đất bằng đi ra khỏi bến đò. Diệp Tiểu Xuyên khiêng đầu gỗ lớn, trong tay còn cầm một khối bánh đậu xanh, vừa ăn vừa nói: "Dương tiểu thư, nhà ngươi ở đâu? Mau mang ta đi tìm lão cha có tiền của ngươi thôi nào." Đây mới là lực lượng vô cùng lớn! Dương Thập Cửu tính thuê hai mươi, ba mươi người vớt gỗ lim lên bờ, kết quả một mình Diệp Tiểu Xuyên đã làm xong, nhìn Diệp Tiểu Xuyên như không có chuyện gì khiêng đầu gỗ lớn, nàng nuốt nước miếng một cái, nói: "Cha ta nói hôm nay sẽ đi Tế Thế am đốc tạo miếu đường, hiện tại hẳn là ở núi Lang Gia." Diệp Tiểu Xuyên nói: "Núi Lang Gia? Ở đâu?" Dương Thập Cửu chỉ về phía một ngọn núi cao ở phía đông, nói: "Chính là chỗ đó." Diệp Tiểu Xuyên liếc mắt một cái, giống như cũng không xa, nhiều nhất là hơn mười dặm, bèn nói: "Vậy chúng ta đi qua đó đi, thời gian không còn sớm, nếu như cha ngươi không mua nổi, bổn đại tiên còn phải khiêng gỗ lim trở về, thời gian không đợi người nha!"