Chương 205: Âu Dương Thải Ngọc

Dương Thập Cửu không có cảm tình gì đối với người của Lang Gia tiên tông, nhất là đối với nữ tử tên là Âu Dương Thải Ngọc này càng là căm ghét đến tận xương tuỷ. Bởi vì khoảng cách từ núi Lang Gia đến thành Hán Dương chỉ còn chưa đến hai mươi dặm, độc nữ Âu Dương Thải Ngọc của tông chủ Lang Gia tiên tông, làm loạn không ít ở thành Hán Dương, Dương Thập Cửu đương nhiên là nhận ra nàng. Hai năm trước, Dương Thập Cửu vừa mới mười hai tuổi đã leo lên núi Lang Gia cao ngàn trượng, tự đề cử mình chuẩn bị bái sư tu tiên, kết quả bị Âu Dương Thải Ngọc chế nhạo một trận, còn nói mình chỉ là một người tầm thường, không có tiên duyên, vẫn là đừng nằm mộng ban ngày. Cừu oán đã kết, vậy thì không dễ mở. Ai cũng biết trên núi Lang Gia có hai môn phái tiên nhân, một Lang Gia tiên tông, một Tế Thế am, hai nhà này chiếm cứ một đỉnh núi, ngày bình thường không ít minh tranh ám đấu, mắt thấy Tế Thế am một ngày càng lớn càng mạnh, Lang Gia tiên tông đương nhiên lòng nóng như lửa đốt. Địch nhân không hy vọng mình làm chuyện này, vậy thì nhất định phải làm, vốn dĩ Dương Thập Cửu còn không quá tán thành cha mình phung phí bạc vì Tế Thế am xây một gian miếu đường, bây giờ nhìn thấy bộ dáng vênh vang đắc ý của Âu Dương Thải Ngọc, miếu đường này thật đúng là phải xây, tức chết nàng! Tuổi của Âu Dương Thải Ngọc cũng không lớn, nhiều nhất mười lăm mười sáu tuổi, tư chất không tệ, lại có thể đạt đến cảnh giới tầng thứ năm Ngự Không Phi Hành. Nàng liếc mắt nhìn Dương Thập Cửu, cười khinh khỉnh nói: "Ta tưởng là ai chứ, thì ra là phế vật như ngươi, sao vậy Dương Thập Cửu, Lang Gia tiên tông chúng ta không thu ngươi, ngươi định nịnh nọt Tế Thế am, để cho đám ni cô kia nhận ngươi à? Với tư chất của ngươi, cho dù xây mười ngôi miếu thờ thì người ta cũng sẽ không nhận ngươi." Dương Thập Cửu tức thì nóng giận, rút ra một thanh đoản đao bên hông, quát: "Ta liều mạng với ngươi!" Dương đại thiện nhân kinh hãi, muốn ngăn cản nữ nhi đã không còn kịp rồi, chỉ thấy Dương Thập Cửu cầm đao bước xa nhào tới, quả nhiên không hổ là tập võ từ nhỏ, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn hổ hổ sinh uy. Kết quả Hoa Sơn còn chưa bổ ra đã bị Âu Dương Thải Ngọc một cước đạp bay, ai u một tiếng ngã trên mặt đất. Chênh lệch giữa người phàm và tu chân giả thật sự quá lớn, không thể so sánh. u Dương Thải Ngọc lật tay mở ra một sợi tơ lụa màu lam bên hông, tơ lụa kia lóng lánh, xem ra không phải là vật phàm. Nàng cười nói: "Phàm nhân không biết tự lượng sức mình, là ngươi động thủ trước, hôm nay ta sẽ thay cha ngươi giáo huấn nha đầu quê mùa không có gia giáo này." Lam Lăng lấp lóe, như giao long màu lam lao thẳng lên, Dương đại thiện nhân kinh hãi, mắt thấy Lam Lăng sắp đánh vào trên người Dương Thập Cửu, nếu quả thật đánh trúng, có lẽ Dương Thập Cửu đừng nghĩ xuống giường trong khoảng năm ba tháng nữa. Đúng lúc này, một bàn tay sạch sẽ từ góc vươn ra, năm ngón tay thon dài nhìn như chậm chạp, lại vô cùng chuẩn xác chộp vào trên đầu Lam Lăng kia, nhất thời thanh lăng phát ra ánh sáng màu lam yếu đi mấy phần. Tất cả các sư huynh đệ phía sau và Âu Dương Thải Ngọc đều giật mình, tập trung nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên ngăm đen mặc y phục không vừa người không biết đã đứng ở trước mặt Dương Thập Cửu từ khi nào, Lam Lăng ở một phương khác đã chộp vào trong tay của thiếu niên kia. Vẻ mặt Âu Dương Thải Ngọc trầm xuống, dựa theo sự thôi động của linh lực muốn thu hồi pháp bảo Lam Lăng, kết quả thiếu niên dáng mạo tầm thường kia, vẻ mặt như thường, nhưng pháp bảo Lam Lăng của mình giống như là bị cái kìm kềm chế, cho dù mình dùng lực thế nào cũng không thể thu hồi. Diệp Tiểu Xuyên cười hì hì nói: "Cho một con đường sống được không? Làm sao lại chém tận giết tuyệt chứ? Dương tiểu thư chính là một phàm nhân không hiểu pháp thuật, roi này của ngươi đánh xuống, thể cốt của nàng không chết cũng phải tàn tật cả đời. Ngươi là tiên nhân tu chân, cần gì phải tính toán với một nữ tử phàm nhân? Còn làm mất thể diện của ngươi." Mặt Âu Dương Thải Ngọc xám như tro, mấy lần khống chế Pháp Bảo Lam Lăng cũng không rút về thì đã biết thiếu niên này tuyệt đối không phải là người bình thường. Nàng đen mặt lại nói: "Ở đâu xuất hiện một tên nhà quê? Dám quản chuyện của ta? Ngươi có biết cha ta là ai không?" Diệp Tiểu Xuyên vô tội nói: "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, gặp chuyện bất bình ta sẽ quản." u Dương Thải Ngọc gằn từng chữ một: "Ta họ Âu Dương, tên Thải Ngọc, cha ta là Âu Dương Bôi!" Diệp Tiểu Xuyên không có gì ngoài ý muốn, khi hắn biết thiếu nữ áo lam trước mắt này tên là Âu Dương Thải Ngọc thì hắn đã ngờ tới chỉ sợ không thể thoát khỏi quan hệ với Âu Dương Bôi. Tuy đây là lần đầu tiên hắn xuống núi lịch luyện, nhưng hắn vẫn hiểu khá rõ một số chuyện về giới tu chân, Âu Dương Bôi này chính là tông chủ của Lang Gia tiên tông, tuổi tác cũng không nhỏ, chắc là gần ba trăm tuổi. Dựa theo lời lão quỷ thích uống rượu của của hắn nói, tư chất của Âu Dương Phôi này bình thường, có phần vi trung bình, đạo hạnh rất thấp, còn không bằng một ít trưởng lão của Thương Vân môn. Với tư chất của Âu Dương Bôi, chỉ sợ trên con đường tu chân rất khó có tiến triển, sở dĩ hắn có thể ngồi lên vị trí Tông chủ chủ yếu là bởi vì Lang Gia tiên tông này không giống với các môn phái khác, giống như là sản nghiệp của một gia tộc, từ hơn hai ngàn năm trước, Âu Dương Khôn khai tông lập phái đến nay, các tông chủ đều là họ kép Âu Dương. Nói trắng ra là, vị trí Tông chủ của Lang Gia tiên tông giống như là bảo tọa của Hoàng Đế quốc gia, cha truyền con nối, con trai truyền cho cháu trai, cứ như vậy còn truyền mười mấy đời, đây cũng coi như là một ngọn cờ riêng của Tu Chân Giới ở nhân gian. Thiếu nữ tên là Âu Dương Thải Ngọc này rất ương ngạnh, Diệp Tiểu Xuyên tự nhiên đã đoán được nàng cũng là một hoàn khố tiên nhị đại, chỉ là không ngờ rằng một người bình thường như Âu Dương Bôi lại có thể sinh ra một nữ nhi tư chất thượng đẳng, mười lăm mười sáu tuổi đã đạt đến cảnh giới Ngự Không Phi Hành, tiền đồ vô lượng nha, cho dù là ở Thương Vân môn thì tư chất của Âu Dương Thải Ngọc cũng coi như là loại xuất sắc. u Dương Thải Ngọc thấy mình báo ra tên tuổi của cha mình, mà tên tiểu tử thối trước mắt này lại không động lòng, khóe miệng còn lộ ra ý cười trào phúng chết tiệt, điều này làm cho trong lòng Âu Dương Thải Ngọc phẫn nộ đan xen, đồng thời nàng cũng vô cùng nghi hoặc. Trước kia gây ra không ít phiền phức ở thành Hán Dương, cũng gặp phải tu chân giả môn phái khác, mỗi một lần mình báo ra tên của cha, cho dù là ai cũng sẽ lễ nhượng ba phần đối với mình, sao tiểu tử đen sì như khỉ này lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ tiểu tử này là dế nhũi? Chưa từng nghe qua tên cha của mình? Nàng hung tợn nói: "Bây giờ sợ rồi sao, dám giương oai ở trong miệng Lang Gia tiên tông chúng ta, ta để cho ngươi chịu không nổi." Tay phải Diệp Tiểu Xuyên nắm pháp bảo Lam Lăng, tay trái khoa trương vỗ bộ ngực, nói: "Ta rất sợ! Không phải Âu Dương tông chủ ở gần đây chứ? Âu Dương tông chủ, Âu Dương tông chủ…" Mười đệ tử Lang Gia tiên tông thấy Diệp Tiểu Xuyên làm càn như vậy, cả đám đổi sắc mặt, trong đó ba thiếu niên rút bội kiếm hét lớn một tiếng lao về phía Diệp Tiểu Xuyên. Diệp Tiểu Xuyên cười ha hả một tiếng, ba thiếu niên kia chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức cảm giác mình đang bay, từ khi nào mình đạt tới cảnh giới Ngự Không Phi Hành vậy? Ngay sau đó, ba thiếu niên cũng cảm giác bụng dưới đau nhức kịch liệt, sau đó hung hăng ngã xuống đất. Diệp Tiểu Xuyên còn thật không sợ trước mặt mọi người đánh mấy đệ tử của Lang Gia tiên tông, chuyện này hắn không sai, cho dù bẩm báo sư phụ thì hắn cũng biết sư phụ sẽ không xử phạt mình, là người của Lang Gia tiên tông dùng pháp bảo công kích một phàm nhân trước, mình đây là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không có tâm bệnh.