Chương 208: Âu Dương Bôi

Nam tử trung niên và cặp huynh đệ sinh đôi kia vừa mới đáp xuống, Âu Dương Thải Ngọc đã lướt đến trước mặt ba người, chỉ vào phương hướng của Diệp Tiểu Xuyên, phẫn hận lo lắng nói: "Cha! Không biết tiểu tử thối này từ đâu tới khi dễ ta! Nhất định là Tế Thế am mời tới giúp đỡ!" Nam tử trung niên nho nhã lại là tông chủ của Lang Gia tiên tông, Âu Dương Bôi! Hắn quăng cho nữ nhi một ánh mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Xuyên, Diệp Tiểu Xuyên mang vẻ mặt vô tội, nghe thấy Âu Dương Thải Ngọc gọi nam tử trung niên kia là cha, trong lòng thầm nghĩ không ổn, chuẩn bị khiêng khúc gỗ lim kia chuồn mất. Âu Dương Bôi chậm rãi nói: "Thiếu hiệp là người của Thương Vân môn?" Diệp Tiểu Xuyên tiến lên hai bước, chắp tay ôm quyền, xoay người hành lễ nói: "Vãn bối Diệp Tiểu Xuyên, đệ tử môn hạ của Thanh Phong đạo nhân Thương Vân môn, bái kiến Âu Dương tông chủ." Vẻ mặt Âu Dương Bôi hơi đổi, nhìn thoáng qua hai huynh đệ sinh đôi phía sau, hai người kia đồng thời gật đầu. Một người tiến lên thấp giọng nói: "Sư phụ, hắn chính là Diệp Tiểu Xuyên, không lâu trước, hai huynh đệ chúng ta phụng mệnh đến núi Thương Vân dự lễ, được nhìn thấy hắn tỷ thí mấy trận đấu pháp." Vẻ mặt Âu Dương Bôi dừng một chút, Lang Gia tiên tông và Thương Vân môn xưa nay giao hảo, đồng khí liên chi, phương diện đại sự cũng đều là lấy Thương Vân môn như Thiên lôi sai đâu đánh đó, nói trắng ra là, Lang Gia tiên tông là tiểu đệ của Thương Vân môn, nếu đối phương là người của Thương Vân môn, vậy chuyện này sẽ dễ làm. Hắn không cần nghĩ cũng biết tiền căn hậu quả của chuyện này, khẳng định là cô con gái đanh đá của mình lại xuống núi gây chuyện thị phi, kết quả bị Diệp Tiểu Xuyên tự xưng là hiệp sĩ đụng phải. Diệp Tiểu Xuyên giống như cũng không có sát ý đối với con gái mình, vừa rồi hắn ở giữa không trung đã nhìn thấy rõ ràng, nếu như Diệp Tiểu Xuyên muốn giết chết con gái của mình, mặc dù trong tay con gái có Thiên Vũ Bích Hải Lăng nhưng cũng không phải là đối thủ của Diệp Tiểu Xuyên. Chỉ là con gái của mình bị Diệp Tiểu Xuyên trêu chọc ở dưới sơn môn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ không tốt. Ngay khi hắn chuẩn bị giáo huấn Diệp Tiểu Xuyên vài câu thì bỗng nhiên, từ phía nam có ba người đi tới, còn là ba ni cô. Âu Dương Bôi nhìn thấy người tới thì khẽ cau mày. “A di đà Phật, thiện tai, thiện tai. Âu Dương thí chủ, bần ni giá sương hữu lễ.” “Thì ra là Huyền Tuệ sư thái, mấy ngày không gặp, phong thái của sư thái vẫn như cũ, thật sự là đáng mừng, chỉ là không biết chuyện nơi đây là sao?” Âu Dương Bôi đã sớm không vừa mắt với đám ni cô dưới chân núi này, so với Diệp Tiểu Xuyên vừa rồi trêu chọc con gái của mình thì hắn vẫn tương đối căm ghét vị Huyền Tuệ sư thái này hơn, bản dịch này tại bạch ngọc sách. Vẻ mặt Huyền Tuệ sư thái như thường, nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Xuyên, trong chốc lát Diệp Tiểu Xuyên bỗng nhiên cảm giác được dưới khuôn mặt ôn hòa của Huyền Tuệ sư thái, đôi mắt kia giống như trong trẻo bức người, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, không nhịn được lạnh cả trái tim, theo bản năng lùi về phía sau hai bước. “Thần thông Thiên Nhãn của Phật môn thật là lợi hại!” Trong lòng Diệp Tiểu Xuyên giật mình đến cực điểm, âm thầm thì thầm một tiếng, không dám đối mặt với Huyền Tuệ sư thái. Huyền Tuệ sư thái cũng không thèm để ý, nói với Âu Dương Bôi: "Chuyện nơi này vốn là hiểu lầm, vị thí chủ Diệp Tiểu Xuyên này trong lúc vô tình liên luỵ, thật sự là sai lầm của bần ni, không bằng đến tiểu am uống chén liệt trà nói chuyện?" Âu Dương Bôi giống như cười mà không cười nói: "Uống trà coi như thôi, chuyện này ta cũng không để ở trong lòng, hai ngàn năm qua Lang Gia tông chúng ta và Thương Vân môn xưa nay giao hảo, hai đệ tử môn hạ luận bàn tỷ thí cũng là chuyện bình thường, sư thái không cần làm người hòa giải làm gì." Hiện tại, Âu Dương Thải Ngọc cũng rất đàng hoàng, mặc dù nàng không đi Thương Vân môn quan sát đệ tử Thương Vân đấu pháp, nhưng trong tông có trưởng lão và đệ tử đi, nàng cũng biết trong tỷ thí đấu pháp lần này, Thương Vân môn xuất ra một con hắc mã, hơn nữa còn là hắc mã có thể thôi động Bắc Đẩu Tru Thần Kiếm trận, lấy được thành tích tốt hạng ba của đại thí Thương Vân. Chỉ là Âu Dương Thải Ngọc không ngờ con hắc mã này lại trẻ tuổi như vậy, nhìn qua tuổi còn nhỏ hơn cả mình. Có thể thôi động Bắc Đẩu Tru Thần kiếm trận? Vậy mình muốn làm tổn thương một đầu ngón tay của hắn cũng khó khăn, vẫn là ngoan ngoãn trốn ở sau lưng cha đi thôi. Huyền Tuệ sư thái nghe thấy lời nói của Âu Dương Tụ nói thì mây trôi nước chảy, nhưng lại âm thầm điểm phá quan hệ giữa Lang Gia tiên tông và Thương Vân môn, ý trong lời nói đơn giản là, Tế Thế am các ngươi có Tích Hương am ở núi Bồ Đề làm chỗ dựa, Lang Gia tiên tông chúng ta cũng không phải là gỗ mục khó chống. Điểm này Huyền Tuệ sư thái vẫn luôn hiểu rõ. Tám trăm năm trước, trong quyết chiến ở Thương Vân, Lang Gia tiên tông gần như đã dốc toàn lực tiến đến trợ chiến, trong mấy ngày đấu pháp huyết chiến, Lang Gia tiên tông chết rất nghiêm trọng. Lúc trước, chính đạo là do Thương Vân môn một mình độc quyền, môn phái khác như Huyền Thiên tông, Già Diệp tự, Phiêu Miễu các của bây giờ thật ra còn chưa tính là nổi trội, nếu như không phải lấy Lang Gia tiên tông làm thủ lĩnh dẫn đầu các tiểu phái chính đạo khác trong đại trận tử chiến đến cùng, cho dù Thương Vân môn thôi động Luân Hồi kiếm trận hộ sơn cũng chưa chắc có thể đánh tan Ma giáo. Sau trận chiến đó, Thương Vân môn đối với các đồng môn chính đạo khác lúc trước ra sức huyết chiến đều hết sức cảm kích, trong đó có cả Lang Gia tiên tông. Mặc dù Tế Thế am là một nhánh của Tích Hương am, nhưng vẫn luôn không dám đắc tội quá mức với Lang Gia tiên tông, một điểm rất quan trọng là bởi vì quan hệ giữa Lang Gia tiên tông và Thương Vân môn. Trong am loáng thoáng truyền ra âm thanh gõ mõ, còn có tiếng Phật âm mờ mịt lật đọc, nhìn sắc trời này, đã đến giờ làm lớp tối. Nếu Âu Dương Bôi không so đo chuyện Diệp Tiểu Xuyên và Âu Dương Thải Ngọc đấu pháp thì Huyền Tuệ sư thái cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền. Tế Thế am vốn có quan hệ không tốt với hàng xóm Lang Gia tiên tông, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, khẽ tuyên một câu Phật hiệu với Âu Dương Bôi, sau đó dẫn theo hai đệ tử quay người trở về Tế Thế am tiếp tục làm lớp tối. Huyền Tuệ sư thái vừa đi, Diệp Tiểu Xuyên cũng muốn chạy, đắc tội với Âu Dương Bôi, nơi này không nên ở lâu. Hơn nữa, vị Huyền Tuệ sư thái có khuôn mặt hiền lành kia cũng không phải là hạng người dễ đối phó, vừa rồi Diệp Tiểu Xuyên chỉ nhìn Huyền Tuệ sư thái một chút, cũng cảm giác tất cả bí mật trong lòng đều giống như bị lão ni cô này nhìn thấu. Hắn âm thầm thề, sau này đánh chết cũng không lui tới gần ni cô. Hắn gượng cười tiến lên, chắp tay thi lễ cáo biệt với Âu Dương Bôi, nói: "Vãn bối phụng mệnh sư môn xuống núi lịch luyện, trên đường đi qua nơi này kết quả đã va chạm với Âu Dương sư tỷ, là vãn bối càn rỡ, Âu Dương tông chủ đại nhân đại lượng, khiến cho vãn bối hết sức kính nể, trời cũng không còn sớm, vãn bối cáo từ." Âu Dương Bôi mỉm cười, nói: "Diệp sư điệt không để chuyện này ở trong lòng, là tiểu nữ đã làm sai trước, vừa rồi Diệp sư điệt đã thủ hạ lưu tình, lão phu còn phải cảm ơn Diệp sư điệt đây. Hai phái chúng ta xưa nay giao hảo, lão phu và Thanh Phong sư huynh sư phụ của ngươi cũng đã có giao tình mấy trăm năm, nếu Diệp sư điệt đã đi lịch luyện ngang qua Lang Gia tông ta thì sao không ở lại đây mấy ngày?" Diệp Tiểu Xuyên có chút khó xử, nhìn thoáng qua hai cha con Dương gia ở phía sau cách đó không xa, lại nhìn cây gỗ lim tơ vàng trên mặt đất của mình. Hắn không phải đồ ngốc, đã dần dần hiểu rõ ân oán giữa Tế Thế am và Lang Gia tiên tông, mình mới đầu không tìm hiểu tình huống, khiêng gỗ lim tơ vàng tới đầu cơ trục lợi, việc này đã là có lỗi với Lang Gia tiên tông, nếu mình còn ở lại, vậy thì chuyện mua bán khẳng định không làm được. Vì tiền tài, hắn cắn răng một cái, vẫn cảm thấy đắc tội với Lang Gia tiên tông là nhỏ, kiếm tiền mới là đại sự hàng đầu trước mắt. Vì vậy hắn có chút khách khí uyển chuyển cự tuyệt Âu Dương Bôi: "Cảm tạ hậu ý của Âu Dương tông chủ, chỉ là vãn bối còn có chuyện quan trọng phải làm, không tiện quấy rầy, còn xin Âu Dương tông chủ thứ lỗi."