Chương 210: Sư thúc tổ

Tiếng đàn biến mất, khí lãng tiêu tán, trong rừng cây thổi ra cuồng phong, cây cối lắc lư, thân cây cành lá vang lên ào ào, cũng theo một kiếm của Vân Khất U yên tĩnh trở lại. Trong bóng tối ở chỗ sâu trong rừng cây, sau khi trải qua nửa ngày lại lần nữa truyền ra âm thanh già nua khàn khàn kia, chỉ có bốn chữ. “Càn Khôn Nhất Kiếm.” Thân thể Vân Khất U rơi vào trong bụi cỏ ngoài bìa rừng, nàng không lập tức xông vào rừng cây, người trong rừng cây thần bí, một thân đạo hạnh độ cao, đạo pháp quỷ dị, quả thật cuộc đời nàng rất ít gặp. Trước kia nghe ân sư nói, nhân gian có một loại pháp thuật âm luật nhập đạo, có thể huyễn hóa âm ba công kích người khác, nhưng đã sớm thất truyền nhiều năm. Nếu như nàng không nhìn lầm thì người thần bí trong rừng cây chính là dùng loại pháp thuật quỷ dị này hình thành sóng âm khí lãng, đối mặt với loại cao thủ thần bí khó lường này, Vân Khất U từ trước đến nay luôn cẩn thận lập tức bày ra một bộ tư thái phòng ngự. Nàng chậm rãi nói: "Các hạ đến cùng là ai?" Trong rừng cây tối tăm, giọng nói già nua của người thần bí kia lại lần nữa vang lên, nhưng không trả lời nàng, mà chỉ nói: "Kiếm trong tay ngươi là Trảm Trần à, không ngờ rằng Trảm Trần mà Ngọc Cơ Tử trân quý hai trăm năm lại truyền cho một nữ đệ tử trẻ tuổi chỉ mới hai mươi tuổi, đạo hạnh của ngươi quả thật rất cao, ánh mắt của Ngọc Cơ Tử vẫn tốt lắm, trách không được mấy trăm năm qua, Thương Vân môn được hắn quản lý ngay ngắn chỉnh tề, càng phát hưng thịnh hơn." Ánh mắt Vân Khất U nhìn chăm chú vào sâu trong bóng tối, lại chậm rãi hỏi: "Các hạ đến cùng là ai?" Người thần bí chậm rãi nói: "Một hồng trần khách qua đường, không đáng nhắc tới." Vân Khất U hừ lạnh một tiếng, cả người đề phòng, từng bước từng bước đi vào rừng cây. Tiếng đàn bỏ dở lại lần nữa vang lên, như cầu nhỏ nước chảy, ấm áp ôn nhu, nhưng vẻ mặt Vân Khất U lại càng ngưng trọng. Trong tiếng đàn, người thần bí mở miệng nói: "Ngươi tới đây là vì tìm kiếm thiếu niên tên là Diệp Tiểu Xuyên kia à." Vân Khất U từng bước từng bước tiếp cận nguồn gốc của âm thanh, thản nhiên nói: "Các hạ biết nhiều thật." Người thần bí nói: "Người già rồi, lão nhân luôn biết chuyện mà người trẻ tuổi không biết, mối tình oan trái tam sinh thất thế, đây là mệnh của ngươi và Diệp Tiểu Xuyên, cũng là mệnh của Vô Phong và Trảm Trần, các ngươi là đời thứ bảy, có thể nghịch thiên cải mệnh hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi." Vân Khất U dừng bước lại, trong mắt ánh sáng đại thịnh, nói: "Ngươi nói cái gì?" Người thần bí giống như có chút ngạc nhiên, nói: "Thế nào, lúc Ngọc Cơ Tử truyền cho ngươi Thần Kiếm Trảm Trần, chẳng lẽ không nói với ngươi bí mật của Thần Kiếm Trảm Trần à?" Vẻ mặt Vân Khất U thay đổi trong nháy mắt, nàng quả thật không rõ lai lịch của Trảm Trần, chỉ biết kiếm này chính là Thương Vân Tử tổ sư đời thứ nhất của Thương Vân môn truyền lại, đồng thời ban cho đệ tử thứ bảy là Thanh Loan tiên tử. Năm đó, Thanh Loan tiên tử dựa vào kiếm này đánh bại Giáo chủ Ma giáo Nguyệt Thị Ngâm, từ đó trở đi, Ma giáo liền bắt đầu chia năm xẻ bảy, nhưng khi Thanh Loan tiên tử vũ hóa đã từng phong ấn Thần Kiếm Trảm Trần ở đáy ao hàn băng của Thương Vân môn, đồng thời dặn đi dặn lại, không được tùy tiện mở phong ấn Thần Kiếm. Tám trăm năm trước, thực lực của Thương Vân môn đại tổn, làm chấn nhiếp các môn phái khác, ngay lúc đó chưởng môn và trưởng lão của Thương Vân môn lật ngược suy nghĩ, gỡ bỏ phong ấn của Trảm Trần, mời kiếm này ra. Nhưng liên quan đến việc tổ sư lấy được Thần Kiếm Trảm Trần từ nơi nào, điểm này Vân Khất U cũng không biết, nàng cũng đã từng hỏi thăm qua thái độ của ân sư Tĩnh Thuỷ sư thái, nàng cũng chỉ là có chút kiến thức nửa vời. Mãi đến tháng trước, Thương Vân đấu pháp đại thí, Diệp Tiểu Xuyên cầm trong tay một thanh Thần binh cổ quái không xuất thế, mỗi một lần khi Thần Kiếm của Diệp Tiểu Xuyên ra khỏi vỏ thì Trảm Trần đều rõ ràng sẽ có cảm ứng, thậm chí có một lần Trảm Trần lại không nhịn được xông ra khỏi vỏ kiếm. Sau đó, nhiều lần Vân Khất U cảm giác được tâm cảnh của mình sẽ bị Thần Kiếm tạm thời khống chế, vô duyên vô cớ cảm nhận được một sự đau thương, thậm chí sẽ không bị khống chế mà chảy nước mắt. Trong lòng Vân Khất U mới hoài nghi, chỉ sợ Thần binh có lai lịch bí ẩn trong tay Diệp Tiểu Xuyên này có một đoạn chuyện xưa không biết đến với Trảm Trần của mình. Cho tới giờ khắc này, trong rừng rậm đêm khuya ngẫu nhiên gặp được vị lão nhân có lai lịch bí ẩn này, lúc này mới xác định hóa ra Vô Phong Kiếm trong tay Diệp Tiểu Xuyên quả thật có liên quan đến Trảm Trần Kiếm của mình. Nàng càng nghĩ, tâm càng trở nên nặng nề. Từ khi gặp được Diệp Tiểu Xuyên đến nay, dường như tâm cảnh của mình đã thay đổi rất nhiều, mình chưa bao giờ nhìn nam tử nào với ánh mắt khác biệt, duy chỉ có Diệp Tiểu Xuyên này giống như luôn làm cho mình nhớ mãi không quên. Tiếng đàn mờ mịt vẫn chậm rãi truyền đến, âm thanh triền miên, như một thiếu nữ ngây thơ đứng ở bên cạnh dòng suối dưới cây hoa đào, nhìn về phương xa, giống như đang chờ đợi tình lang trở về. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, không nhìn thấy người nào, chỉ có thể nghe được tiếng đàn. Nàng hỏi lần thứ ba: "Ngươi đến cùng là ai?" Giống như là đang trả lời vấn đề của nàng, một cơn gió nhu hòa đang từ trong rừng cây thổi qua, lá cây xung quanh phát ra âm thanh sàn sạt, Vân Khất U ngẩng đầu nhìn lại, thấy cảnh sắc trước mắt hơi thay đổi, ở giữa rừng cây có một đình nghỉ mát rất u tĩnh, chất gỗ đình thân, cỏ tranh ngập đầu, hẳn là nhiều năm rồi, lộ ra vẻ rách nát hết sức tiêu điều. Rừng cây tùng này nằm ở ngay trong phạm vi ba bốn dặm về phía đông bắc của thành Hán Dương, liên tiếp trải dài hơn mười dặm quanh núi Lang Gia, cũng không phải là rừng sâu núi thẳm gì, đình nghỉ mát cỏ tranh kia cũng không giống như là chỗ ở của con người, chỉ là để cho con người nghỉ ngơi hóng mát. Giờ phút này, trong lương đình cỏ tranh, một lão nhân với mái tóc trắng xóa đang đối mặt với Vân Khất U, tiếng đàn sâu kín lưu chuyển trên ngón tay của hắn vang lên, giống như tan thành một thể với đêm nay. Bên cạnh lão nhân còn có một thanh kiếm bản rộng ba thước bảy tấc, không có vỏ kiếm, hàn quang sâu kín từ trên thân kiếm chậm rãi chảy xuống, linh lực bức người. Nữ tử dùng kiếm thường là hai thước bảy tấc, nam tử thường là ba thước một tấc, loại trường kiếm ba thước bảy tấc này vô cùng hiếm thấy. Lão giả này chính là Vân Nhai Tử tiền bối của Thương Vân môn mà Diệp Tiểu Xuyên và Bách Lý Diên đã từng ngẫu nhiên gặp được ở bến tàu thành Tây Phong, về phần thanh trường kiếm kia đương nhiên chính là một trong ba đại Thần binh của Thương Vân môn, Vô Song. Dựa theo bối phận, hẳn là cao nhất Thương Vân môn hiện giờ, Ngọc Cơ Tử đều phải cung kính gọi hắn một tiếng sư thúc. Vân Khất U nhìn thấy lão nhân, có lẽ bản thân nàng là cao thủ sử dụng kiếm, ánh mắt của nàng rất nhanh đã rơi vào thanh trường kiếm bên cạnh lão nhân. Bỗng nhiên, nàng giống như nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, miệng có chút mở ra, hiển nhiên là hết sức giật mình. Nàng do dự một lát, vẫn cất bước đi về phía đình nghỉ mát, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên thanh trường kiếm kia. Đến gần, nàng đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát bằng cỏ tranh khoảng một trượng, nhờ vào ánh trăng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ ràng chuôi kiếm này. Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lão nhân đang đánh đàn, trong đôi mắt trong trẻo ánh sáng đại thịnh. Sau đó, nàng quỳ xuống, tay trái chống kiếm, quỳ trước mặt lão nhân, giọng nói có chút run rẩy: "Đệ tử môn hạ của ân sư Tĩnh Thuỷ của Thương Vân, Vân Khất U, bái kiến Vân sư thúc tổ."