Chương 212: Ngũ Quỷ Vận Tài

Mấy vạn lượng bạc đối với Dương gia mà nói xác thực không tính là gì, cũng chỉ là mười mấy vạn gánh lương thực mà thôi, chín trâu mất một sợi lông. Nhưng nếu như Dương Thập Cửu thật sự có thể bái nhập môn hạ của Thương Vân môn, vậy thì coi như không được rồi, ít nhất có thể đảm bảo mấy trăm năm sau này Dương gia sẽ không suy bại. Dương đại thiện nhân lập tức vỗ bàn, nói: "Diệp thiếu hiệp, mấy chục ngàn lượng bạc có phải là có hơi ít rồi hay không? Ngày mai lão phu sẽ chuẩn bị 50 vạn lượng ngân phiếu, tất nhiên Thanh Phong đạo trưởng thích uống rượu, hàng năm lão phu cũng có thể cung cấp một ngàn vò rượu tốt nhất." Diệp Tiểu Xuyên trừng to hai mắt gần như muốn long tròng, nghĩ thầm rằng đây không phải là Dương gia mua bán lương thực, mà là đào mỏ vàng? Hắn vỗ đùi, nói: "Dương đại thiện nhân thật sự là một người hào sảng, như vậy đi, chúng ta tới thương lượng giá cả của khúc gỗ lim tơ vàng kia của ta, kế tiếp ta sẽ có thể viết thư cho sư phụ lão nhân gia hắn." Đừng nhìn Diệp Tiểu Xuyên tuổi còn nhỏ, nhưng những năm này lăn lộn ở chợ đen Thương Vân sơn cũng không phải toi công, đương nhiên có thể biết rõ tình trạng hiện tại, Dương đại thiện nhân này không thiếu tiền, một lòng muốn đưa con gái của mình vào Thương Vân môn, bây giờ cho dù mình có bán gỗ lim tơ vàng như bán gỗ vàng, có lẽ Dương đại thiện nhân cũng sẽ không từ chối. Ở trong sương phòng phía tây của Dương gia, hạc nhung mềm gấm, gối đầu bằng lụa đỏ, trong lòng Diệp Tiểu Xuyên cất một chồng ngân phiếu, ước chừng 100 ngàn lượng, hưng phấn lại mất ngủ. Người đời đều cho thần tiên hay, Mà chuyện công danh lại vẫn say! Xưa nay tướng soái nơi nào đây, Một dãy mồ hoang cỏ mọc đầy! Người đời đều cho thần tiên hay. Những hám vàng bạc lòng không khuây! Suốt ngày những mong chứa cho đầy, Đến lúc dầy rồi nhắm mắt ngay! Lúc sống ái ân kể suốt ngày, Lúc chết liền bỏ theo người ngay! (1) Trong miệng Diệp Tiểu Xuyên ngâm nga "Thần Tiên Hảo Ca", thật sự không ngờ, vì sao thế gian lại có nhiều người muốn tiến vào nơi hoang sơn dã lĩnh tu chân luyện đạo như vậy, đừng nói đến từ xưa đến nay chưa từng có người nào bạch nhật phi thăng, trường sinh bất lão, cho dù có thể tu thành Thần Tiên thì có thể làm gì chứ? Ngay cả Thương Vân môn với vô số tu chân giả, được tuyển chọn từ những thiếu niên thông minh nhất khắp nơi trên nhân gian, sau mấy chục năm tu luyện, cũng chỉ có vài người may mắn đạt đến tầng thứ năm Ngự Không cảnh. Hầu hết họ đều dành cả đời làm đệ tử tạp dịch trên núi Thương Vân, vì một giấc mơ trường sinh hư ảo mà sống quãng đời tầm thường. Dù cho số ít người tu đạo thành công, sống thọ 300-500 năm, thì có ích gì? Chẳng phải họ vẫn phải cô độc suốt quãng đời còn lại hay sao? Không xuất gia làm hòa thượng, ni cô, đạo sĩ thì cũng chỉ là đánh mất cả đời cô đơn. Tìm kiếm một mối nhân duyên tốt đẹp trong Tu Chân giới thực sự là điều vô cùng khó khăn, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tư Đồ Phong tiền bối đã nói, chỉ có tu luyện pháp thuật Vong Linh, cắt tim thành cương thi, chặt đứt tình yêu, sát lục thiên hạ mới có thể bất tử bất diệt, quá không thú vị. Diệp Tiểu Xuyên không có dã tâm tu luyện trường sinh, giấc mộng của hắn chính là giống như Dương đại thiện nhân, có được núi vàng núi bạc xài không hết, nhân sinh nhất thế, thảo sinh nhất thu, tùy tâm sở dục hưởng thụ sinh mệnh trăm năm, chẳng phải rất sung sướng sao? Đêm đã khuya, Diệp Tiểu Xuyên ôm một vạn lượng ngân phiếu vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, thư đề cử hắn viết, sư phụ lão sâu rượu dù cho không muốn thu Dương Thập Cửu làm đệ tử, nể tình mấy trăm năm qua Dương gia vẫn luôn cung phụng chân dung của mình, ắt cũng sẽ không đuổi Dương Thập Cửu ra khỏi Thương Vân, như vậy là đủ rồi. Chuyện cũ sâu xa liên quan đến sư phụ lão sâu rượu của mình và Dương gia, Diệp Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút đều cảm thấy buồn cười, mấy trăm năm trước ngẫu nhiên ra tay cứu một hán tử nghèo rơi xuống nước, mấy trăm năm sau, hậu nhân của hán tử nghèo kia đã là thương nhân nổi tiếng ở khu vực Giang Nam, hơn nữa còn trùng hợp để cho mình đụng phải, đây là tiết tấu phát tài nên có của mình nha. Ngay khi Diệp Tiểu Xuyên đang mải mê suy nghĩ xem có cách nào cắt thêm chút mỡ từ trên người Dương đại thiện nhân hay không thì trong lương đình ở rừng cây tùng ngoài thành, Vân Nhai Tử chậm rãi nói với Vân Khất U: "Khoảng thời gian gần đây, ngươi cứ đi theo ta." Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khất U lộ ra một tia nghi hoặc, có chút không hiểu. Vân Nhai Tử nói: "Hồi trước ta ở thành Tây Phong đã gặp một vị cao nhân, người ta kính nể đời này không nhiều, chỉ có ba người rưỡi, vị cao nhân đó coi như là một trong những người ta kính nể, ta lưu lạc nhân gian mấy trăm năm, trải qua sinh hoạt nhàn vân dã hạc, bây giờ lớn tuổi rồi, người trẻ tuổi lòng tranh cường hiếu thắng, hắn có một truyền nhân, ta cũng muốn tìm truyền nhân, sau này ngươi có cơ hội thắng vị cao nhân đó, sau khi ta chết cho dù hồn phách tiến vào U Minh quỷ giới cũng sẽ mở lòng cười ra tiếng." Vân Khất U vội vàng quỳ xuống, nói: "Sư thúc tổ, đệ tử đã có sư phụ rồi." Vân Nhai Tử khoát tay nói: "Ta cũng không nói thu ngươi làm đệ tử, chỉ là truyền thụ cho ngươi một chút Thương Vân đạo pháp mà thôi. Đây coi như là ta đang chơi với vị cao nhân đó một ván cờ nhỏ." Nói xong, Vân Nhai Tử đảo tròng mắt một vòng, nói: "Ngươi là đến tìm Diệp Tiểu Xuyên sao? Diệp Tiểu Xuyên bây giờ chắc chắn từ chỗ của Dương Tài Chủ hốt không ít bạc rồi, chúng ta có cần lại tới một lần nữa nửa đường ăn cướp hay không?" Vẻ mặt tái nhợt của Vân Khất U bỗng nhiên có chút xấu hổ, giống như da mặt còn đỏ lên một chút. Nàng nói: "Sư thúc tổ, ngài... biết..." Vân Nhai Tử cười nói: "Ta cũng tới từ thành Tây Phong, chuyện Phong Trần Tam Hiệp đặc biệt an cướp của Thư Hùng Song Hiệp, ta cũng ít nhiều nên biết. Ta cũng không quen nhìn tiểu tử này phát tài, tối nay ta liền dạy ngươi một thủ thuật 'Lục Đinh Nhâm Giáp', 'Ngũ Quỷ Bàn Vận' tổ sư đời thứ sáu của Thương Vân, Thiên Hồng chân nhân sáng tạo. Có thể thần không biết quỷ không hay đem bạc từ trên người tiểu tử thúi Diệp Tiểu Xuyên kia đem đến trong túi của mình!" Chỉ thấy Vân Nhai Tử từ trong lòng lấy ra năm cái phù lục màu vàng nâu, trên phù chú dùng mực đỏ vẽ Mặc Lục đặc biệt của Đạo gia, đan thư đồ hình. Theo trong miệng Vân Nhai Tử đọc lên chú ngữ hối sáp, năm cái phù lục kia vậy mà biến mất trong hư không. Trời sắp sáng rồi, cuối cùng Diệp Tiểu Xuyên cũng có chút ủ rũ, mơ mơ màng màng, đang nửa tỉnh nửa mê thì bỗng nhiên có một cơn gió đêm từ cửa sổ thổi tới, một luồng khí lạnh nhàn nhạt bao phủ toàn thân. Hắn thoải mái lật người trên giường, nhưng vào lúc này, Trường Sinh Quyết đeo trên cổ hắn bỗng nhiên hơi chấn động một cái, giống như là bị lực lượng gì đó đánh thức. Diệp Tiểu Xuyên hé mắt, chỉ thấy trong gian phòng từng vệt sáng đen đang chậm rãi lưu chuyển. Nhìn kỹ, những vệt sáng đen này lại phát ra từ Ngọc Giác trên cổ mình, lập tức biến sắc. Bỗng nhiên, một bàn tay khô héo tái nhợt thò ra từ bóng tối. Bàn tay đó nhanh như chớp, lúc Diệp Tiểu Xuyên còn chưa kịp phản ứng, đã móc từ trong quần áo hắn lấy đi một chồng ngân phiếu mà hắn dùng gỗ lim để đầu cơ đổi lấy. "Kẻ nào! Dám trộm tiền của ta!" Diệp Tiểu Xuyên không phải người bình thường. Với một cú lộn người nhanh như chớp, hắn nhảy xuống từ chiếc giường gấm, rút kiếm Vô Phong khỏi vỏ trong nháy mắt và chém một nhát về phía bóng người kia. Không ngờ, bóng người kia bị chính kiếm của hắn chém trúng, nhưng lại hóa thành 5 âm linh sắc mặt tái nhợt. Chúng quay sang Diệp Tiểu Xuyên kẽo kẹt cười quái dị, mỗi âm linh trong tay đều nắm chặt một xấp ngân phiếu. Diệp Tiểu Xuyên không kịp suy nghĩ nhiều, vận dụng chân lực, phóng ra luồng kiếm khí màu xanh đen với tốc độ phi thường. Hắn gầm lên giận dữ: "Dám trộm tiền của lão tử, lão tử sẽ đánh các ngươi hồn phi phách tán!" Năm âm linh kia liên tục xoay tròn, từng luồng khí trắng dâng lên, trong nháy mắt không còn chút tin tức nào biến mất. Diệp Tiểu Xuyên nhạy bén phát hiện ra hướng đào tẩu của đám âm linh. Hắn lập tức đập vỡ cửa sổ, cầm kiếm đuổi theo. Tuy nhiên, khi đuổi ra ngoài phòng, hắn hoàn toàn không cảm nhận được dấu vết của năm âm linh kia. "Lục Đinh Nhâm Giáp, Ngũ Quỷ Vận Tài? Sao có thể? Đây là đạo thuật của Thương Vân môn chúng ta, đã thất truyền ít nhất ngàn năm! Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này!"