Chương 221: Cao thủ của Ma giáo

Khi một trong Lục tiên tử Ngọc Linh Lung của Hợp Hoan phái đung đưa Thần Chủy Trảm Tương Tư từ trong rừng trúc đi tới, bốn phía lại đi ra mấy người. Một nữ tử trong đó, tư sắc dung mạo tuyệt đối không kém Ngọc Linh Lung, một thân váy dài màu trắng, lộ ra vẻ lạnh nhạt, khí chất phi phàm. Nhưng đây vốn là một vị tiên tử xinh đẹp có dáng vẻ hiền hòa, trong tay lại có một đoạn roi bạch cốt thật dài. Cái roi bạch cốt kia cuộn lại một chỗ, xương trắng dày đặc, làm cho người ta không rét mà run. Bách Lý Diên cố gắng ổn định tâm thần của mình, khàn khàn nói: "Bạch Cốt Tiên? Ngươi là Nghê Thường tiên tử, Liễu Hoa Thường!" Nữ tử mặc áo trắng mỉm cười, hai tay đặt ở bên hông, thân thể khom người xuống, thở dài nói: "Tiểu muội Hoa Thường, bái kiến Thuỷ tiên tử." Bách Lý Diên quay đầu nhìn về phía hai người khác, là hai nam một nữ. Hai nam tử đều là quỷ khí âm trầm, ma khí tung hoành, nhưng trong tay cũng không có pháp bảo, cho nên Bách Lý Diên không nhận ra hai nam tử này là ai. Về phần nữ tử còn lại, cả người mặc áo đen, che mặt, không thấy rõ mặt mũi cho lắm. Nhưng mấy nam nữ trẻ tuổi này có thể qua lại với mấy người Khúc Hướng Ca, Liễu Hoa Thường, Ngọc Linh Lung, trong lòng Bách Lý Diên rất rõ ràng, chỉ sợ mấy người này cũng không phải hạng người dễ đối phó. Ngọc Linh Lung thấy ánh mắt Bách Lý Diên quét ngang, liền cười khanh khách giải thích: "Thuỷ tiên tử, ba vị này có lẽ ngươi không biết. Vị nam nhân mặc áo tím anh tuấn uy mãnh ở bên trái ngươi chính là một trong Lục công tử, Quỷ công tử Sầm Khải Nguyên của Âm Linh tông mà thế gian vẫn luôn đồn. Tiểu tử anh tuấn da đen bên phải ngươi cũng nằm trong hàng ngũ Lục công tử, Độc công tử Phong Thiên Khung của Thiên Ma môn. Về phần vị tỷ tỷ mang mạng che mặt này, ha ha, nàng chính là Thiên Vấn cô nương, đệ tử môn hạ của Thanh Mộc lão tổ, tán tu của Thánh Giáo ta, cũng chính là đồng quái nhân thần bí nhất trong lục quái nhân." Trái tim của Bách Lý Diên đã chìm đến đáy cốc, nhưng vẻ mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi. Nàng nhìn khắp bốn phía, lạnh lùng nói: "Huyết công tử, Độc công tử, Quỷ công tử, Linh Lung tiên tử, Nghê Thường tiên tử, đồng quái nhân, ha ha, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt nha, không ngờ bây giờ mấy người trẻ tuổi xuất sắc nhất Ma Giáo lại đều tụ tập ở trong rừng trúc nho nhỏ này, sao không thấy huynh đệ Tần Thị âm dương song quái?" Ngọc Linh lung cười nói: "Thuỷ tiên tử có chỗ không biết, hai huynh đệ Tần Anh, Tần Vũ xuất thân từ Thánh Điện Ngũ Hành Kỳ của Thánh giáo ta, ngày bình thường nhiệm vụ chủ yếu chính là trấn thủ Thánh Điện, không thể tùy tiện ra ngoài, chỉ sợ tối nay Thuỷ tiên tử không có duyên gặp được." Tần Anh, Tần Vũ, là âm dương song quái trong lục quái nhân, là một đôi huynh đệ sinh đôi, tâm trí tương thông, từ trước đến nay là như hình với bóng, nơi đây ngoại trừ hai huynh đệ này ra thì người nổi bật trẻ tuổi tài năng xuất chúng của Ma Giáo gần như đều ở đây, cho nên Bách Lý Diên mới có câu hỏi này. Nàng đối phó với một người trong đó cũng không nắm chắc toàn thắng, đối phó với hai người này có lẽ có thể toàn thân trở ra, nhưng giờ phút này đối mặt với sáu cao thủ trẻ tuổi tu vi đều không kém mình, Bách Lý Diên thật sự là không có tự tin có thể thoát khỏi tay sáu người này. Hơn nữa, trong rừng trúc u ám đen nhánh xung quanh còn ẩn nấp không ít người. Tối nay, thật sự là hung hiểm đến cực điểm. Muốn sống thì cơ hội duy nhất chính là Tế Thế am cách đây năm dặm, nhưng bị nhiều cao thủ vây quanh như vậy, sao mình có thể có cơ hội xông ra khỏi rừng trúc được? Sáu đại cao thủ trẻ tuổi của Ma Giáo vây quanh nàng, nhưng không ai có ý định động thủ trước. Bách Lý Diên lạnh lùng nói: "Tối nay bị các ngươi chặn lại, bản thân cô nãi nãi đây nhận thua, các ngươi là từng người một đến, hay là cùng tiến lên?" Ngọc Linh lung cười khanh khách nói: "Thuỷ tỷ tỷ, ngươi đừng trách chúng ta lấy nhiều hiếp ít, vốn việc nơi này không liên quan đến Lưu Ba Sơn các ngươi, nhưng nếu ngươi đụng phải, vì đại sự nơi đây, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho ngươi, ngươi sẽ chết đó." Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, bộ dáng cười khanh khách, nhưng lời nói ra lại làm lòng người lạnh lẽo, trong lúc nói cười định ra sinh tử của người khác, thế gian không có mấy nữ tử có thể làm được. Bách Lý Diên đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, nàng đề phòng toàn thân, Long Nha trong tay phóng ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt. Nhưng vào lúc này, sáu vị người trẻ tuổi của Ma Giáo bỗng nhiên đều không hẹn mà cùng lùi lại hai bước, hiển nhiên bọn hắn đều muốn người khác đi đối phó Bách Lý Diên, nếu mình có thể không ra tay thì cứ việc không ra tay. Tuy Lưu Ba Sơn độc cô tại hải ngoại, nhân số chỉ có mấy người, nhưng mấy trăm năm nay uy danh của Lưu Ba tiên tử ở nhân gian không thể xem thường. Lưu Vân cốc nhất mạch có liên quan đến Tích Hương Am của Phật môn ở núi Bồ Đề, cũng có liên quan đến mấy môn phái của Đạo gia, thế gian không có tường nào không thể bị gió lạnh, nếu như cái chết của Bách Lý Diên truyền ra ngoài, đó không phải là chuyện giỡn, mặc dù sẽ không dẫn đến đại chiến chính ma nhưng cũng sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của chính đạo. Loại chuyện hại người không lợi mình này, vẫn để cho người khác làm, mình vẫn là sống chết mặc bây. Bách Lý Diên xem xét biểu tình của mấy người này, lập tức liền vui vẻ, nói: "Tà môn ma đạo chính là tà môn ma đạo, ai ai cũng muốn mượn đao giết người, phi!" Mọi người đều không để ý đến sự châm chọc của nàng. Liễu Hoa Thường nói: "Ta nói chư vị, chuyện chúng ta hội nghị ở đây đã bị Thuỷ tỷ tỷ phá vỡ, tối nay không giết nàng thì đại sự nơi này sẽ khó thành, ta thấy mọi người cũng không nên đề phòng như thế, không bằng cùng nhau động thủ, như thế nào?" Độc công tử Phong Thiên Khung gật đầu nói: "Nghê Thường nói không sai, mọi người ai cũng đừng hòng không đếm xỉa đến." Những người khác đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người đều là người thông minh, xem ra ở đây không ai sẽ tự mình đần độn động thủ, muốn đối phó với Bách Lý Diên tốc chiến tốc thắng thì vẫn phải để sáu người này cùng nhau động thủ, đêm nay là quả quyết không thể thả Bách Lý Diên đi, nếu không đại sự sẽ bị hẫng. Sáu người khẽ gật đầu với nhau, đều tự mình lấy ra pháp bảo, muốn vây kín Bách Lý Diên. Ánh sáng của Long Nha Chủy trong tay Bách Lý Diên càng ngày càng sáng, nàng cảm thấy đạo hạnh của nữ tử mặc áo đen tên Thiên Vấn hẳn là thấp nhất, mình nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình đánh trọng thương Thiên Vấn, có lẽ có thể xé mở một khe hở, chỉ cần mình chạy trốn tới Tế Thế am là sẽ an toàn. Trong rừng trúc là một mảnh tiêu điều, một trận chiến đấu liều mạng thực lực cách xa hết sức căng thẳng. Không ngờ đúng lúc này, trong rừng trúc bỗng nhiên nổi gió, từ phương hướng không biết tên truyền đến trong gió, giống như còn có tiếng đàn như có như không. Tiếng đàn giai điệu duyên dáng giống như là từ trong hư vô truyền đến nhân thế, mấy người hiểu được âm luật như Bách Lý Diên, Liễu Hoa Thường, một lát sau đã nghe ra, đây là một khúc cổ tên là 《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》, làn điệu ưu mỹ, uyển chuyển động lòng người. Trong đêm khuya, trong rừng trúc này ai lại đi đàn một khúc an ủi? Âm thanh của dây đàn không thể truyền ra xa, nếu trong gió có tiếng đàn thì đã nói rõ người đánh đàn tuyệt đối ở trong phạm vi ba trăm trượng này. Mọi người ở đây, ai không phải là cao thủ trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm? Xung quanh bốn phía đều là đệ tử Ma giáo, có trên trăm người, không thể không phát hiện ra còn có người ngoài đang đánh đàn ở đây. Nghĩ tới đây, gần như vẻ mặt mỗi người đều thay đổi, sáu vị cao thủ của Ma Giáo chuẩn bị vây đánh Bách Lý Diên trước đó, sau khi nghe thấy tiếng đàn đều không hẹn mà cùng dừng bước, ánh mắt đánh giá xung quanh, nghiêng tai lắng nghe, muốn tìm được nơi phát ra tiếng đàn này.