Chương 2071 : Thanh hồng trong mưa

[Dịch] Tiên Nghịch

05:39 - 05/12/2022

Luân hồi... Rốt cục gì là luân hồi... Lúc trước ta hiểu luân hồi này là trời. Nhưng trên thực tế luân hồi ngoài trời ra còn có nhiều ý nghĩa hơn. Vương Lâm đứng trên bầu trời, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Chu Như và Tư Đồ Nam, còn cả thân ảnh của người điên. Người điên trải qua có lẽ không phải là luân hồi. Nhưng lựa chọn của Chu Như và Tư Đồ Nam thì lại là luân hồi... Bọn họ không lựa chọn rời đi mà dung nhập vào trong đó. Bởi vì nơi đó có rất nhiều liên hệ với họ nhiều thứ họ không nỡ bỏ. Chu Như không muốn mất đi cha mẹ thân tình đời này. Tư Đồ Nam không muốn có lỗi với quân binh cả đời đi theo hắn. Theo lời Tư Đồ Nam, mỗi lần luân hồi lại đều có rất nhiều thắc mắc làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt. Đây là lực lượng của luân hồi... Có thể khiến cho người ở trong đó không thể tự kiềm chế hoặc cũng không muốn tự kiềm chế. Trong mắt Vương Lâm hiện lên vẻ mờ mịt. Trong sự mờ mịt đó hắn giống như mơ hồ hiểu ra chút gì. Luân hồi là trời, cũng là một mặt gương. Tấm gương này có chính mình trong đó chính là luân hồi. Vẻ mờ mịt trong ánh mắt Vương Lâm dần dần tán đi lộ vẻ hiểu ra. Giải thích đối với luân hồi của hắn từ Chu Như và Tư Đồ Nam dần dần hướng về cảnh giới viên mãn. Không biết những người khác lựa chọn thế nào... Vương Lâm nhìn về phía xa xạ than khẽ một tiếng, cất bước đi tới. Trong phạm vi Bắc Châu của Tiên Tộc, trong một vùng núi non có một rừng cây rậm rạp. Nơi này thoạt nhìn cực kỳ hung hiểm, quan đạo phía dưới uốn lượn giống như một sợi chỉ nối tới bầu trời. Ở nơi đó có một động phủ, động phủ bốn phía hoang tàn chỉ có chim thú tồn tại. Chẳng qua nhiều năm trước khi nơi này xuất hiện động phủ thì dã thú cũng không dám tới nơi này nữa. Bên trong động phủ vô cùng xa hoa có vô số dạ minh châu chiếu rọi, khiến trong động phủ sáng ngời. Nhưng vẻ sáng sủa này bởi sự yên tĩnh lại lộ vẻ lạnh lẽo. Giờ phút này trong chủ phủ của động phủ có một tu sĩ đang ngồi đả tọa. Tu sĩ thoạt nhìn tuổi không lớn không nhỏ nhưng cái đầu lại cực to. So với đầu của hắn, thân thể có hắn có vẻ rất gầy nhỏ giống như vô cùng không thích hợp. Thần sắc tu sĩ Đầu To này âm trầm, thổ nạp kiến động phủ này tràn ngập khí lạnh. - Đầu To… Tu sĩ này đang đả tọa thì đột nhiên có một giọng nói vang lên vọng khắp động phủ tạo thành hồi âm. Tâm thần tu sĩ này chấn động mở bừng đôi mắt. Trong nháy mắt khi mở mắt hắn không chút chần chừ phun ra một đạo lục quang. Lục quang nọ phát ra tiếng rít chói tai lao thẳng về phía một thân ảnh màu trắng ở bên trong động phủ này. Thần sắc Vương Lâm cổ quái. Lục quang kia là một con rết dữ tợn chưa tới gần đã có khí tanh ập tới. Tay phải hắn giơ lên điểm một cái lên trên con rết. Thân thể nó lập tức sững lại lơ lửng ở đó không nhúc nhích. Thần sắc tu sĩ Đầu To này lộ vẻ khiếp sợ. Con rết này của hắn đã luyện hóa trong Nguyên Thần, dù tu vi có cao hơn hắn một chút nếu bị con rết này cuốn lấy cũng đủ cho hắn thời gian chạy trốn hoặc ra tay một lần nữa. Nhưng hôm nay người trước mặt này có thể thoái mái ngưng đọng nó giữa không gian, thậm chí đối phương thi triển thần thông gì hắn cũng không nhận ra. - Mã Đào ngươi đừng có đuổi tận giết tuyệt! Tu sĩ Đầu To phát ra tiếng gầm thê lương, toàn thân vang lên tiếng ầm ầm, thoáng một cái hắn liền bỏ chạy. - Mã Đào? Vương Lâm ngẩn ra, tay phải điểm một cái vào sương mù. Lập tức một luồng sáng liền xuyên qua sương mù điểm lên mi tâm của tu sĩ Đầu To đang bỏ chạy. Toàn thân Đầu To chấn động, trong mắt lộ vẻ mê man. Đủ loại ký ức không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Lúc này tay phải Vương Lâm chụp một cái vào hư không. Lực lượng thiên địa bốn phía ngọn núi này liền ầm ầm cuốn tới, được Vương Lâm ngưng tụ trong tay hóa thành một thanh tiểu kiếm. Kiếm này là do lực lượng thiên địa ngưng tụ thành, là do tín thuật của Vương Lâm biến thành, có thể nói là chí bảo! Vung lên một cái, tiểu kiếm liền bay thẳng tới sương mù, đâm vào bên trong vách tường. Nhìn thật sâu vào Đầu To đang thức tỉnh ký ức trong sương mù, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ nhu hòa vung tay áo lên. Lực lượng thiên địa ngưng tụ lại hóa thành rất nhiêu đan dược rơi vào trong một cái hồ lô. Đặt ở đó xong Vương Lâm xoay người rời đi. Hồi lâu sương mù nọ tản ra, vẻ mặt Đầu To phức tạp mờ mịt đi ra. Hắn ngồi ở đó ngẩn người nhìn động phủ đã trống trơn, tới nửa ngày sau mới ngẩng đầu thì thào. - Chủ nhân. Hắn thấy được cây kiếm khiến hắn kinh hãi, thấy hồ lô tràn ngập đan dược nồng đậm lực lượng thiên địa, nước mắt rơi xuống. Cũng ở trong Bắc Châu này tại một châu bất đồng có hơn mười đạo cầu vồng đang gào thét lao đi. Một đạo tinh quang từ xa xa lóe lên trong khi đám tu sĩ này ngẩn ra liền biến mất. Chẳng qua nhận thấy tinh quang kia sau khi tán đi ánh sáng chói mắt lại rơi vào mi tâm của một đồng tử mặc hồng bào trong đám tu sĩ. Đồng tử nọ chấn động toàn thân, trí nhớ trong đầu từ từ tỉnh lại. Đám tu sĩ này kinh nghi bất định một chút, sau khi bàn bạc liền nhanh chóng rời đi. Ánh mắt đồng tử mặc hồng y trong đám người lộ vẻ mê man. Sau mấy canh giờ đám tu sĩ này dừng lại nghỉ ngơi trên một đỉnh núi, vẻ mê man trong mắt hắn mới tiêu tán, thay thế bởi sự hốt hoảng và phức tạp. - Ta là ... Hồng Sam Tử... Đồng tử mặc hồng y kia nhìn lên bầu trời, trên mặt từ từ lộ nụ cười. Hắn hít sâu một hơi nhìn mặt đất trước mặt trong lòng tràn ngập kích động. Đông Châu, ở Nam Ni Châu mà Vương Lâm năm xưa đã từng đi qua có một tông phái có quy mô rất nhỏ. Tu sĩ trong tông này không nhiều lắm chỉ có mấy ngàn người. Sơn môn nơi này cũng không phải tốt lắm, linh khí cũng không đậm. Nhất là sau khi mấy vị Đại Thiên Tôn và Tiên Hoàng phát ra thánh chỉ báo cho tất cả tông môn của Tiên Tộc tiến hành chuẩn bị toàn lực cho chiến tranh thì dòng chảy ngầm mạnh lên khiến những tông môn nhỏ như vậy không thể yên bình được, phải phụ thuộc vào một số tông môn lớn mới có thể tiếp tục tồn tại. Chiến tranh sắp bắt đầu rồi. Những tiểu tông môn như vậy rất khó có thể tiếp tục truyền thừa trong đại chiến Tiên Cổ tương lai. Thân Báo là tông chủ của tông này, tu vi cũng không tầm thường, lúc này trong lòng hơi lo âu. Hắn không biết đường đi nước bước trong tương lai thế nào, không biết tông môn của mình sau mấy trăm năm giao chiến có thể còn tồn tại hay không. Hắn rất vất vả mới bò lên được vị trí ngày nay, trở thành tông chủ một tông. Hắn không muốn từ bỏ. Chẳng qua chuyện sắp xảy ra giường như hắn chỉ còn cách phải phụ thuộc. Nhưng đối tượng lựa chọn để phụ thuộc cũng có hậu quả nhất định, trong đó một phần lớn đều rất nghiêm trọng. Mà trưởng lão trong tông môn này lại càng bất đồng ý kiến với hắn, đối với lựa chọn phụ thuộc hình như có dấu hiệu chia rẽ. Trong lúc Thân Báo đang lo lắng thì một thanh niên tóc bạc mặc bạch y đã từ chân núi đi tới tông môn này. Hắn là Vương Lâm. Vương Lâm tìm được Thân Báo, sau đó mấy canh giờ liền rời đi. Sau khi hắn rời đi, Thân Báo đứng ngoài đại điện nhìn bầu trời, ánh mắt mê man, hồi lâu vẻ mê man mới từ từ biến mất hóa thành sự kiên định. Đám cố nhân trong động phủ giới trong thời gian này Vương Lâm hầu như đã gặp hết. Có người hắn lựa chọn giải khai trí nhớ kiếp trước, có người Vương Lâm để cho đối phương lựa chọn. Nhưng dù cuối cùng là thế nào thì Vương Lâm cũng lưu lại cho bọn họ chút vật bảo vệ tính mạng, đều có đồng nguyên với động phủ giới. Cũng có thể nói những người này đều thuộc về tông môn có tên là Thất Đạo Tông kia. Nhật Nguyệt Tông là một tông phái cực mạnh trong Thiên Phương Châu. Môn nhân của tông này có hơn mười vạn, là đệ nhất tông của Thiên Phương Châu, cũng là một trong cửu tông thập tam môn của Đông Châu. Bên trong Nhật Nguyệt Tông, trong ngàn năm qua có rất nhiều thiên tài xuất hiện nhưng không ai có thể so với một nữ tử trên gọi Thanh Hồng. Tư chất của nữ tử này có thể nói là ngàn năm khó tìm! Mấy trăm năm trước nàng đã trở thành đệ tử của Nhật Nguyệt Tông, trong thời gian ngắn ngủi gần ngàn năm trở thành bậc toàn năng bước thứ ba, đạt tới Không Niết đỉnh phong, giống như chỉ còn kém một đường là trở thành tu sĩ Không Linh. Phương diện này hiển nhiên có quan hệ tới việc Nhật Nguyệt Tông toàn lực bồi dưỡng, nhưng đồng thời cũng nói rõ là nữ tử Thanh Hồng này rất quý trọng đối với Nhật Nguyệt Tông. Nhất là đại trưởng lão tu vi Kim Tôn hầu như hàng năm đều bế quan của Nhật Nguyệt Tông, nghe nói đã có thực lực Thiên Tôn nhưng còn chưa xông lên Thiên Tôn Niết. Người này tự mình thu nữ tử nọ làm đồ đệ, cách mấy năm lại xuất quan một lần chỉ điểm tu vi cho nữ tử này. Thậm chí có một thời gian nàng còn đưa nữ tử này vào chỗ bế quan của mình, cùng bế quan tu hành. Nữ tử này ở Nhật Nguyệt Tông được gọi là thánh nữ. Được vô số người của tông môn ngước nhìn. Lại càng bởi dung mạo tuyệt mỹ của nàng khiến nàng trở thành đối tượng ái mộ của đệ tử trong tông môn này. Chẳng qua nữ tử này dù ưu tú nhưng tính cách lại rất lạnh lùng, gần ngàn năm chưa bao giờ có ý định tìm đạo lữ. Nhưng nàng càng như vậy lại càng khiến đệ tử Nhật Nguyệt Tông ngưỡng mộ. Nhất là con nối dõi của trưởng lão đối với đệ tử này lại càng theo đuổi chưa bao giờ gián đoạn. Một ngày nọ nữ tử tên Thanh Hồng kia từ nơi bế quan đi ra. Ngoài trời tràn ngập mây đen, sấm chớp ầm ầm giống như lúc nào cũng có thể mưa. Tiếng sấm nọ khiến nàng không thể tĩnh tâm giống như sắp có chuyện gì đó phát sinh. Nàng đứng ở bên ngoài động phủ nhìn mây đen trong thiên địa nhìn thấy đủ mọi vật trong mưa dưới chân núi, trong mắt lộ vẻ mê man. Một con bướm tuyệt đẹp từ xa xa bay tới đón gió đang điên cuồng thổi, bay tới trước mặt nữ tử này, hấp dẫn ánh mắt của nàng. Nàng thích màu đỏ, thích bướm. Mọi người trong tông môn đều biết ý thích đầu của nàng nhưng không biết sở thích thứ hai của nàng. Nhìn con bướm xinh đẹp tung bay, ánh mắt nữ tử lộ vẻ mê man càng sâu. Giống như những người chuyển thế khác, nàng thường đắm chìm trong mộng. Nàng vẫn luôn cảm thấy mình không thuộc về thiên địa này. Loại cảm giác đó khiến nàng lạnh lùng không giống người thường. Sấm chớp ầm ầm nước ào ào trút xuống Gió núi gào thét, hình thành một tấm màn mưa đen kịt. Nàng mặc y phục màu đỏ từ xa xa nhìn lại giống như một con bướm đỏ, cùng với con bướm trước người trong gió núi trong mưa giống như muốn tung cánh theo gió. - Hồng... Một giọng nói nhu hòa từ sau lưng nàng truyền tới.