Chương 1179: Hắn Đã Trở Lại

Chương 1179: Hắn Đã Trở Lại Chương 1179: Hắn Đã Trở Lại Người có tư cách được Cảnh Vương mời ăn cơm, toàn bộ Kinh Đô cũng chỉ có vài người. Giờ phút này, thứ mà mấy công tử trẻ tuổi cảm thụ tự nhiên không phải thụ sủng nhược kinh, mà chính là kinh hồn bạt vía. Họ hối hận tới cực điểm, tại sao hôm nay lại muốn đi xem trò vui để rồi lâm vào tình thế tiến thối lưỡng nan như thế này? Họ cũng không dám lại vây quanh bàn của Cảnh Vương, cả đám nhao nhao lui vào một góc. Mà mấy hạ nhân bên cạnh họ lại vội vàng rời đi. Còn về sĩ tử sưng nửa mặt kia, lúc này thì khuôn mặt của hắn đã xám như tro tàn, xụi lơ ngã xuống đất, miệng há hốc không nói gì được. Lý Dịch quay lại nhìn sang Bành mập mạp, nói. - Muốn ngồi xuống ăn cái gì không? - Không cần, không cần..... Bành Nhị vội vàng lắc đầu, nói. - Đa tạ Cảnh Vương điện hạ ... Cái bàn này có một vị là Thọ Ninh công chúa, một vị là Cảnh Vương điện hạ. Chuyện hắn bán bài thi giả cho Cảnh Vương điện hạ cũng đã đủ để hắn khoác lác cả đời, hiện tại lại muốn ngồi ăn cùng bàn với Cảnh Vương điện hạ và Thọ Ninh công chúa, Bành mập mạp hắn có tài đức gì, phần mộ tổ tiên tỏa hương khói cũng không dám tỏa như vậy. (*) (DG: Phần mộ tổ tiên tỏa hương khói (httẼKV): Chỉ người có việc rất tốt, hoặc làm quan lớn, được ông bà phù hộ. Nhưng cũng có khi dùng để châm chọc, mắng chửi người khác.) Lý Dịch không có miễn cưỡng nữa, hắn nhìn Bành Nhị, hỏi: - Ngươi cũng coi như có tay có chân, cái miệng này có thể dùng để làm ăn kiếm bộn không lỗ, sau này đừng làm chuyện hãm hại lừa gạt này nữa, vẫn là bớt làm cho thỏa đáng. Nữ tử bên cạnh Bình Nhị bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Lý Dịch, nàng ta cuống quít nói. - Bành đại ca đầu Cơ trục lợi bán bài thi giả chỉ vì để chữa bệnh cho mẫu thân của tiểu nữ tử bệnh nặng nằm ở trên giường. Cầu xin điện hạ bỏ qua cho hắn lần này, Sau này chúng ta chắc chắn sẽ trả hết số tiền kia! - Hắn bán bài thi giả đầu cơ trục lợi là không đúng, nhưng mà những người có ý đồ gian lận cũng không tính là người chính nghĩa gì.... Lý Dịch khoát tay, nói. - Sau này nhớ sửa đổi là được. Bành Nhị gật đầu, nói. - Tiểu nhân chắc chắn nhớ kỹ những lời dạy bảo của Cảnh Vương điện hạ! Lý Dịch nhìn Bành Nhị, đột nhiên hỏi. - Ngươi có hứng thú tới làm việc ở Cảnh Vương phủ không? Lý Dịch từng có tiếp xúc ngắn ngủi hai lần với Bành Nhị, tuy việc hắn ta đầu cơ trục lợi bán bài thi giả nhìn qua rất mất giá, nhưng mà có thể trổ hết tài năng trong đám con buôn bán bài thi giả tại Kinh Đô, thành công hấp dẫn sự thù hận nhiều đến như vậy, đã cho thấy hắn ta vẫn là có rất nhiều chỗ đáng khen. Dù sao thì gian thương đầu cơ trục lợi bán bài thi giả ở Kinh Đô nhiều như vậy, mà người bị đánh ở bên đường cũng chỉ có một mình hắn ta. Loại người này trời sinh chính là để làm buôn bán, Lý Dịch suy nghĩ, lần này họ rời đi thì sinh ý của Lý gia còn cần tìm một người đáng tin để quản lý. Cái người Bành Nhị này nếu chịu khó bồi dưỡng một phen thì hẳn là có thể làm được việc lớn. Bành Nhị nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhận ra ý nghĩa câu nói của Lý Dịch, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, kích động nói. - Đa tạ Cảnh Vương điện hạ, đa tạ Cảnh Vương điện hạ! Lý Dịch khoát tay, ra hiệu Bành Nhị đứng dậy. Một nam tử trung niên mặc quân phục từ ngoài cửa đi vào, hắn ta sửa sang lại vạt áo, cung kính nói. - Hạ quan Kinh Thành Lệnh Lâm Đạt, tham kiến Cảnh Vương điện hạ, tham kiến Thọ Ninh công chúa. Khi Lý Dịch rời kinh đô thị Kinh Thành Lệnh vẫn là Lưu Đại Hữu, hiện giờ Lưu Đại Hữu biến thành Kinh Triệu Duẫn, vị Kinh Thành Lệnh này là một gương mặt mới. Sắc mặt hắn ta hơi sợ hãi, nói. - Hạ quan quản giáo không nghiêm, quấy nhiễu hai vị điện hạ, xin điện hạ trách phạt! Lý Dịch nhìn vị Kinh Thành Lệnh này, hỏi. - Ẩu đả bên đường, tổn hại mạng người, xử lý theo luật như thế nào? Nam tử trung niên nhìn sang tên sĩ tử trẻ tuổi sưng nửa mặt kia, lập tức nói: - Điện hạ yên tâm, hạ quan chắc chắn sẽ nghiêm tra án này, xử trí theo luật! Lý Dịch nhìn sang Thọ Ninh, hỏi: - Ăn no chưa? Thọ Ninh gật đầu, trả lời. - No rồi. Lý Dịch đứng lên, thoáng nhìn qua Kinh Thành Lệnh, nói: - Nơi này giao cho Lâm đại nhân. Kinh Thành Lệnh lập tức khom người: - Xin điện hạ cứ yên tâm! Lý Dịch phất tay với Tần Hoà, - Đi đây.... - Cũng tiền điện hạ.... Kinh Thành Lệnh lập tức khom người. - Điện hạ đi thong thả! Lý Dịch và Thọ Ninh đi ra tửu lầu, tạm biệt Bành Nhị và nữ tử kia, sau đó cả hai đi về phủ Cảnh Vương. Kinh Đô này lớn như vậy, nhưng người có thể trò chuyện với Lý Dịch không có nhiều lắm. Tần Hòa tính là một, tuy là hắn sống cầm thú, nhưng mà tiêu sái, chỉ biết đắm chìm trong thế giới của mình, mặc kệ gió mưa bão táp ở bên ngoài, đây mới thực sự là người thông minh nhìn thấy thế sự. Trước cửa tửu lầu, Ngô Nhị nhìn Lý Dịch dần đi xa, mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng thì mới thu hồi tầm mắt lại. Ngô Nhị gãi đầu một cái, lẩm bẩm. - Hình như điện hạ hơi không giống với trước kia, nhưng mà không giống như thế nào thì ta lại giải thích không được.... Tần Hòa cười nói. - Trước kia Cảnh Vương điện hạ giống như một thanh kiếm sắc bén, bộc lộ mũi nhọn, hiện giờ thì điện hạ vẫn là một thanh kiếm, chỉ là đã ẩn giấu khí thế của kiếm lại... Ngô Nhị gãi đầu một cái, tuy hắn vẫn nghe không hiểu, nhưng mà dù sao hắn đã quá quen với việc ngũ gia không nói tiếng người.... Khi cả hai đi vào tửu lầu thì Kinh Thành Lệnh tiến lên trước, vừa cười vừa nói: - Ta sẽ bồi thường cho người gấp bội tổn thất của tửu lầu .... - Không cần gấp bội, bồi thường giá gốc là được. Tần Hòa khoát tay, - Cảm tạ đại nhân trước.... Trong lòng Kinh Thành Lệnh hơi động, xem ra vị chưởng quầy này có quen biết với Cảnh Vương, bối cảnh hẳn không nhỏ, trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười lần nữa, nói. - Đây là việc phải làm, là việc phải làm... Sau khi hơn mười Công tử trẻ tuổi đi ra tửu lầu, rất nhiều người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Một người thở phào, nói. - May mắn còn chưa đắc tội Cảnh Vương... - Nghe nói mấy năm trước, khi Cảnh Vương còn không phải Cảnh Vương, có mấy công tử gia tộc đỉnh cấp trong Kinh Đô bởi vì đắc tội hắn ta mà đã bị kéo tới cửa cung trượng hình, hơn mấy tháng vẫn chưa xuống giường được.... - Còn có một lần, hơn mười vị trọng thần trong triều đều phải đích thân đi tới tửu lầu nào đó lãnh vãn bối nhà mình về, có thể nói là mất hết mặt mũi.... Sau khi mọi người buông lỏng một hơi, cả đám cùng nhìn về một người trong nhóm, cảm kích nói. - Vừa rồi cũng may mà nhờ có Trịnh huynh nhắc nhở, bằng không lần này chúng ta tạo thành đại họa rồi! Hiện tại thì sắc mặt người nam tử được gọi là "Trịnh huynh” kia đã trở nên tái nhợt, hắn nhìn những người còn lại, giọng nói hơi run rẩy. - Các ngươi, các ngươi cho rằng như vậy là đã kết thúc rồi sao? Hắn xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi trên quần áo của mình, những người này chưa từng trải qua một ít chuyện, như vậy thì làm sao bọn hắn biết được sự hoảng sợ của toàn bộ Kinh Đô khi từng bị Cảnh Vương chi phối... Cái này căn bản không phải kết thúc, đây mới chỉ là bắt đầu. Cảnh Vương trở về, xem ra Kinh Đô lại sẽ xảy ra thêm một hồi chấn động cực lớn. Một phủ đệ của quan viên nào đó. Một quan viên hớt hải chạy về nhà, vừa nhìn thấy nhi tử, hắn lập tức hoảng sợ hỏi: - Vừa rồi các ngươi xảy ra xung đột với Cảnh Vương? - Không có xung đột, không có xung đột! Người tuổi trẻ kia lập tức nói. - Chúng ta chỉ đi xem trò vui thôi, tuyệt đối không có xung đột với Cảnh Vương điện hạ... - Xem trò vui? Quan viên kia quơ lấy một cây gậy trúc gõ trên người nhi tử, tức giận nói: - Chuyện của Cảnh Vương điện hạ là chuyện mà các ngươi có thể nhìn à? Người trẻ tuổi nhìn cha mình, thử dò xét. - Cha, Cảnh Vương.... Lúc đó Cảnh Vương không hề nói gì đã để cho chúng ta rời đi, sẽ không có đại sự gì chứ? - Ngươi thì biết cái gì? Nam tử trung niên lại lườm hắn một cái, sau đó lập tức đi ra khỏi phòng, hô to: - Người tới, chuẩn bị một phần hậu lễ, càng dày càng tốt.... Đồng thời ngay lúc đó, rất nhiều quan trạch ở Kinh Đô đều chuẩn bị xe ngựa nhét đầy lễ vật, sau đó cùng hội tụ về một hướng. Tiết phủ. Tiết lão tướng quân uống một hơi cạn sạch chén rượu, cười nói: - Thằng nhãi ranh này, mỗi lần trở về đều phải làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết ghé qua Tiết phủ nhìn một cái.... Một lão phụ rót thêm rượu vào chén cho hắn, nói: - Thân phận bây giờ của Cảnh Vương điện hạ khác lúc trước, người gặp hắn thì cũng không thể giống như trước kia nữa.... - Cảnh Vương thì lại thế nào? Tiết lão tướng quân bĩu môi, nói: - Lúc trước cây cột mà Cảnh Vương dựa vào ngủ chính là do lão phu cho hắn mượn đấy! Tằng phủ. Ngày này, Tằng Sĩ Xuân, giờ đã là Hộ Bộ Thượng Thư, thay đổi một thường phục, đi ra cửa phủ. Phủ Kinh Triệu Duẫn. Ngày này, Kinh Triệu Duẫn Lưu Đại Hữu không có mang theo bất cứ tùy tùng nào, vội vàng đi ra ngoài...