Chương 1184: Tất Cả Do Hoàng Huynh Làm Chủ

Chương 1184: Tất Cả Do Hoàng Huynh Làm Chủ Chương 1184: Tất Cả Do Hoàng Huynh Làm Chủ Cửa phòng của Cảnh Vương hôm nay lại phá lệ bận rộn, ngày thường chỉ cần một người giữ ở ngoài cửa liền có thể, hôm nay là năm người đồng thời phòng thủ. Hôm nay tới Vương phủ, không phải quan to là hiển quý, những người này chỉ điện hạ có thể lãnh đạm nổi, họ lại lãnh đạm không nổi như điện hạ. Nghe được người tới tự báo quan vị là “Cấp Sự Trung”, một tên lập tức treo lên mấy phần tinh thần, nhận lấy danh thiếp, tiến lên phía trước rồi nói. - Vị đại nhân này, mời vào bên trong. Hôm nay, người đi đến Cảnh Vương phủ, có người dựa theo quy củ đưa lên danh thiếp và thiệp mời, nhưng cũng có người lại nghênh ngang tiến đến, lại tỉ như vừa rồi có mấy vị lão tướng kia, họ cũng căn bản không dừng để kiểm tra thực hư từng cái thiệp mời. Việc này toàn bộ Kinh Đô, còn thật không người nào dám vào lúc Cảnh vương phủ đang thiết yến mà ăn chực hoặc đến nháo sự. Một tên gác cửa dẫn hắn đi qua hơn phân nửa vương phủ, chỉ một chỗ phía trước sân rồi nói. - Tiểu nhân chỉ đưa ngài được đến nơi đây, vị đại nhân này chính mình tự đi vào đi. Ngụy Hiền thở sâu, cất bước đi vào. Sau đó hắn nhìn thấy tình cảnh như vậy. Mã lão tướng quân chỉ vào mũi của Tiết lão tướng quân rồi măng to. - Tốt, tốt lắm cái lão già kia, đùi gà này mọi thứ thì có hai cái, lão già nhà ngươi lại muốn độc chiếm! Tiết lão tướng quân bên trong miệng đang ngậm đùi gà, lại cũng không cam chịu yếu thế, hắn mắng lại. - Lão già kia, ngươi có ý tốt nói ta, vừa rồi một vò Trần Nhưỡng ba mươi năm, tất cả đều bị một mình người uống sạch, ta đã nói cái gì hay sao? Tiết lão tướng quân và Mã lão tướng quân đang chỉ chỏ rồi mắng nhau. Hữu Tướng Đông Văn Duẫn và Hộ Bộ Thượng Thư Tằng Sĩ Xuân thì chạm Cốc lẫn nhau. Nằm ở dưới đáy bàn, đang bị người mang lên trong phòng là Kinh Triệu Duẫn Lưu Đại Hữu. Hình Bộ Thượng Thư Lưu Nhất Thủ đang đối ẩm với mấy vị lão tướng trên một bàn đầy đồ ăn. Tận cùng bên trong nhất hai vị kia hẳn là sứ thần của Võ Quốc và Tề Quốc rồi. Nếu như hắn không nhìn lầm, ngồi xổm ở nơi đó nướng cá, bị khói lửa hun đến chảy cả nước mắt là Viện trưởng Viện Toán Học, Tấn Vương Lý Hàn. Theo góc độ hắn đứng thì có thể nhìn thấy nhà bếp. Trong phòng bếp bóng dáng bận rộn kia, chính là Cảnh Vương, bên cạnh hắn đang phụ tiếp là Thọ Ninh công chúa và... Trưởng công chúa. Ngụy Hiền thô sơ giản lược đếm xem, hai mươi vị quốc sự viện thành, nơi này đã có nhiều hơn một nửa, một Tể Tướng, sứ thần của hai nước, ba Thượng Thư, bốn lão tướng. Lần ngồi xuống trong sân nhỏ này đã tụ tập nhiều hơn phân nửa lực lượng trung kiên các quan viên triều đình của Cảnh Quốc. - A, Ngụy đại nhân cũng tới, sao tới muộn như vậy, ngồi bên này. Giọng nói của Đồng Văn Duẫn từ bên cạnh truyền đến, Ngụy Hiền quay đầu, mơ mơ màng màng bị kéo đến trước bàn. Hắn há hốc mồm. - Đổng tướng. Đồng Văn Duẫn cười nói: - Nơi này hôm nay không có Đổng tướng gì cả, hôm nay cũng không nói quốc sự, uống rượu, uống rượu thôi. Nói xong, một ly rượu trước mặt Nguy Hiền đã được rót đầy. Lý Dịch một người ở trong phòng bếp bận rộn, trong lòng thầm mắng đám vương bát đản này, quả nhiên đều không đáng tin cậy, vẫn là Minh Châu và Thọ Ninh nhà mình thân mật nhất. Một món ăn sau cùng ra nồi, hắn rửa tay, từ trong phòng bếp đi ra. Bóng dáng Lý Hiện kịp thời từ ngoài viện đi tới. Không chỉ có hắn, mà hoàng hậu cùng quý phi cũng ở đó. Lý Hiên từ trước đến nay đều rất biết chọn thời gian, không còn sớm cũng không muộn, trước kia ăn chực là một người, hiện tại là cả nhà, một tổ đoàn đến. Xem nữ nhi ở nhà hắn đều bị nhà mình lấy đi phân nửa, lần này thì lại để cho hắn đến một lần. - Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương! Trong sân mấy chỗ trên bàn rượu, cho dù người uống say cũng tức thì tỉnh rượu, lập tức đứng dậy hành lễ. Lý Hiên phất tay, nói. - Hôm nay đều không cần đa lễ, các ngươi ăn của các ngươi. Tuy hắn nói như vậy, nhưng hắn tới hay không không giống nhau, cái này không người nào dám làm càn, thì hai vị lão tướng quân cãi nhau giọng nói đều đè thấp rất nhiều. Lý Hiên và hoàng hậu, quý phi của hắn tự nhiên phải ngồi trong phòng, Minh Châu và Thọ Ninh cùng bọn hắn một bàn. Vừa mới thoát khỏi sứ mệnh nướng cá, Lý Hàn đành phải thở dài, một lần nữa ngồi xổm trở về lại nướng một đầu cá. - Ngươi mở tiệc chiêu đãi khách mời, không gọi ta tới, hừm... Lý Hiên đối với việc này rất có sự phê bình kín đáo. Lý Dịch tình nguyện khoác lác với hai lão tướng quân, cũng không nguyện ý Lý Hiên tới quét hưng phấn của mọi người. Hắn có một loại dự cảm, số lần sau này hắn bị Lý Hiên làm cho mất hứng sẽ càng ngày càng nhiều hơn bây giờ. Lý Hiên kẹp đầy miệng đồ ăn, nhìn Lý Dịch hỏi: - Các ngươi khi nào thì đi? - Qua mười lăm. Lý Dịch ngẫm lại, hắn không ngờ ở Kinh Đô kéo dài quá lâu. Lý Hiển thở dài lại nói. - Ta hẳn không có nhanh như vậy đi, ít nhất phải chờ đến Trạch nhi tròn tuổi. Lý Dịch cảnh giác nhìn hắn lại hỏi. - Ngươi muốn đi đâu? - Thục Châu! Lý Hiên nói như lẽ đương nhiên. - Ta đã tính toán đến lúc đó cũng dời viện khoa học qua, ngươi ở trong Như Ý Thành có cái trụ sở kia, giúp ta xây một cái như vậy đi. Lý Dịch đến bây giờ còn không nghĩ rõ ràng, vì sao Lý Hiên luôn có thể nhẹ nhàng mà nói những lời vô sỉ đến người khác cảm thấy ngại như vậy. Hắn là nữ nhi của mình ta hay muội muội của mình, coi như thật là nữ nhi của mình hay là muội muội của mình mà CÓ yêu cầu thế này đã không phải hơi quá phận rồi hay sao? Lý Dịch nhìn hắn rồi hỏi. - Ngươi đi vậy ngôi vị Hoàng Đế không làm nữa sao? Lý Hiên liếc nhìn hắn một cái, sau đó mới nói. - Không phải có thái tử rồi hay sao? Lý Dịch nhìn sau lưng, Lý Hiên nói vị thái tử đã nằm trên giường ngủ, bên người có bốn vị cung nữ đang nhìn. - Ngươi nói thái tử có thể thay người quyết định chuyện quốc gia đại sự hay sao? - Không phải có quốc sự viện nữa à? - Quốc sự viện cũng quyết định được hết à? - Hoàng huynh, tiên sinh, cá tới rồi đây. Lý Hàn bưng cá đã được nướng chín lên. Lý Dịch nhìn Lý Hàn, nhưng lại không nói lời nào. Lý Hiên gắp một miếng cá, nhìn Lý Dịch, bỗng nhiên nói. - Ta tính toán, phong Đoan Ngọ Cô nương làm quận chúa, ý của người như thế nào? Nghe được tên của Đoan Ngọ, Lý Hàn lập tức dựng thẳng cả lỗ tai lên nghe ngóng. Lý Dịch lắc đầu, - Ta không có ý kiến. - Đoan Ngọ và Tiểu Hàn cũng coi như trai tài gái sắc, nhưng mà, nàng có thân phận quận chúa nếu lại gả cho Tiểu Hàn, người ngoài sẽ không biết nói nàng những lời vớ vẩn gì. Lý Hiên nhìn Lý Hàn rồi hỏi. - Tiểu Hàn, khi người được mười tám tuổi, hoàng huynh định gả Đoan Ngọ cô nương gả cho ngươi, ngươi và Vương gia có mối hôn sự kia cũng nên đến lúc thực hiện, nếu không thì tập hợp lại cùng nhau? Lý Hàn nghệ thế trong lòng vui sướng rạo rực, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ nghiêm túc mới nói. - Tất cả do hoàng huynh làm chủ. Lý Hiên gật đầu, lại nói. - Hoàng huynh muốn vi phục xuất tuần một đoạn thời gian, Trạch nhỏ tuổi còn quá nhỏ, tạm thời không thể đảm nhiệm trách nhiệm thái tử được, ngươi làm hoàng thúc của hắn, lẽ ra phải giúp đỡ hắn, hoàng huynh tính toán để ngươi tạm thời nhiếp chính, ý của ngươi như thế nào? Lý Hàn vừa mới kẹp một khối thịt cá, suýt nữa đã rơi trên mặt đất. Hóa ra đây là một việc nhiều lựa chọn. Đầu tiên: Cưới Đoan Ngọ, cưới Linh Nhi. Thứ hai: Nhiếp chính. Đây không phải một đề tuyển đơn giản. Hoặc việc đồng thời chọn, hoặc cả hai đều không chọn cái nào. Trên đời này quả nhiên không có việc nào có thể cưới Vương Phi miễn phí, Lý Hàn thở sâu, cuối cùng chỉ biết thở dài nói. - Tất cả do hoàng huynh làm chủ. Trong sân, các quan viên cũng không biết, bệ hạ họ sau khi dùng ăn xong bữa cơm, thì phá vỡ bố cục tương lai của Cảnh Quốc mấy năm thậm chí vài chục năm. Được cái này mất cái kia, hiện tại Tấn Vương, tương lai là Nhiếp Chính Vương, ở trong một khoảng thời gian rất dài, đều sẽ đem đạo lý này phụng làm chân lý cuộc đời. Màn yến hội này, phải kết thúc sớm hơn so với Lý Dịch dự đoán. Bởi vì có quan hệ đến Lý Hiên, các quan viên ở hiện trường, sau khi đã ăn uống no đủ thì ai cũng đều cáo từ rời đi. Lý Dịch đứng ở trong sân, hắn thở dài nói. - Ngươi nói, tại sao Tiên Đế lại đem hoàng vị truyền cho ngươi cơ chứ? Lý Hiên phiền muộn đáp. - Ta cũng không muốn. Một bóng người lảo đảo từ dưới bàn leo ra, lỗ trên thân đầy bụi đất, khom người chắp tay nói. - Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Cảnh Vương! Lý Dịch nhìn hắn, - Vị này là... - Ngụy Hiền, Hộ Bộ Cấp Sự Trung. Lý Hiên nhìn hắn, kinh ngạc nói: - Ngươi mời khách, người lại không biết? Lý Dịch còn thật sự không biết vị Hộ Bộ Cấp Sự Trung này, theo lý thuyết, đường đường Hộ Bộ Cấp Sự Trung, không nên chán nản đến ăn chực thế này, Lý Dịch nhìn hắn lại hỏi. - Ngụy Cấp Sự Trung có chuyện gì hay sao? Hôm nay, Ngụy Hiền ăn gà quay của Cảnh Vương, ăn cá nương của Tấn Vương. Hắn còn chứng kiến các trọng thần, trụ cột ở trong triều nhiều đến như vậy, ở trong tiểu viện này, hoàn toàn khác biệt khi đứng trên đại điện. Hắn còn nghe được bệ hạ nói chuyện với Cảnh Vương. - Hạ quan đối với Cảnh Vương điện hạ vô cùng khâm phục. Hắn lui lại một bước, chắp tay khom người đối với Lý Dịch lại nói tiếp: - Nghe nói điện hạ muốn đi, hôm nay hạ quan không mời mà tới, tiễn biệt điện hạ, mong rằng điện hạ đừng nên trách hạ quan.