Chương 11: Tiêu Đề 《Ẩn》

Thấy Sở Quang chú ý đến mình, nàng không ngại ngùng, bước ra từ trong nhà. "Ta nghe thấy nhà ngươi có động tĩnh, nên đến xem." Mỗi khi trời sáng, đàn ông trên đường phố Bethe đều ra ngoài lượm lặt hoặc săn bắn, người già yếu và phụ nữ thì thường ở nhà trông nhà hoặc làm những việc kiếm tiền. Dù mọi người đều nghèo rớt mồng tơi, ăn bữa nay lo bữa mai, không để dành được tiền, nhà cũng không có gì để trộm, nhưng không ai muốn khi mình ra ngoài, có người đến nhà mình kiếm lợi lặt vặt. Người đàn ông tên Sở Quang này, là từ bên ngoài đến, thường đi sớm về muộn, rất ít khi giao lưu với hàng xóm trên khu phố. Nàng cũng không hiểu nhiều về hắn, chỉ cảm thấy hắn trông không giống người có thể chịu khổ. Ban đầu mọi người đều đề phòng hắn, mẹ nàng cũng dặn nàng phải để mắt đến người ngoại lai này. Nhưng, Tiểu Ngư cảm thấy hắn không giống người xấu, vì có lần hắn nấu canh trước cửa, chia cho nàng một bát. "Cảm ơn." "Không có gì, khi ngươi ra ngoài, ta có thể giúp ngươi trông nhà." Nàng chớp mắt, vui vẻ nói thêm, "Dù sao cũng rảnh rỗi." Đứa trẻ tội nghiệp. Nếu là ở thế giới kia, ở tuổi này nàng có lẽ vẫn đang đi học. Không muốn làm nàng cảm thấy bị xúc phạm, Sở Quang giấu đi sự thương hại trong mắt, không biểu lộ cảm xúc, từ trong túi móc ra một cây kẹo mút, nhét vào tay cô bé. "Cầm ăn đi." "Đừng nói với ai ta cho." "Nếu không sau này sẽ không có nữa." Chưa từng thấy loại thức ăn này. Dư Tiểu Ngư đầu tiên cắn vào lớp giấy bọc, phát hiện cắn không ra, lúc đó mới nhận ra phải xé lớp bọc bên ngoài. Đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm vào viên kẹo đỏ trên que nhựa, nàng cẩn thận thè lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái. Đây, đây là mùi vị gì thế này?! Ngọt quá! Đôi mắt sáng lấp lánh, nàng hạnh phúc ngẩng đầu lên, muốn nói lời cảm ơn. Nhưng người cho nàng kẹo, đã đi xa rồi. …. Nhóm quản lý câu lạc bộ Ngưu Mã. Đây là một nhóm nhỏ chỉ có bốn người. Chủ nhóm là Thời Gian Qua Nhanh, các thành viên là ba quản lý bên nhóm khác - nói cách khác là quản lý phụ: Một Đêm Rời Giường Vài Chục Lần, Cuồng Phong Cấp Tám, Còn Nhiều Thời Gian. Dạ Thập: 【Các ngươi đã nhận được mũ bảo hiểm chưa???】 Lão Bạch: 【Nhận rồi... cái này ghê thật, đặt ngay trước cửa nhà ta.】 Phương Trường (Nghĩa là Còn Dài, tác giả gọi tắt của ID Còn Nhiều Thời Gian): 【Ta phát hiện ở trước cửa garage...】 Cuồng Phong: 【Ta thấy nó trên bàn làm việc... ta còn tưởng của đồng nghiệp nào.】 Dạ Thập: 【Các ngươi còn không bằng ta, gói hàng này đặt ngay trong ký túc xá của ta! Ba bạn cùng phòng đều có mặt, không ai thấy gói hàng vào bằng cách nào! Và điều kỳ lạ nhất là không biết các ngươi có nhận ra không, đeo mũ bảo hiểm vào có thể thấy một đồng hồ đếm ngược, nhưng người khác lại không thấy gì cả.】 Trong nhóm im lặng một lúc. Người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là chủ nhóm Thời Gian Qua Nhanh. Lão Bạch: 【...Ngươi nói vậy, quả thực hơi kỳ lạ.】 Phương Trường: 【Các ngươi nói công ty game nào có năng lực phi thường thế này, không chỉ biết địa chỉ của chúng ta, còn có thể lén lút giao gói hàng đến tay chúng ta?】 Cuồng Phong: 【Ừ, đây cũng là điều làm ta quan tâm nhất. Địa chỉ thì không sao, nếu sử dụng địa chỉ IP khi nhấp vào liên kết, lý thuyết cũng có thể phân tích ra vị trí thực tế của chúng ta. Nhưng logistics... ta không hiểu nổi. Ta ở Kim Lăng, nhớ Dạ Thập học ở Giang Thành, cách nhau năm trăm km, nhưng chúng ta hầu như nhận được mũ bảo hiểm cùng lúc.】 Dạ Thập: 【Đúng vậy... và ngay sau khi nhấp vào liên kết.】 Lão Bạch: 【Thế thì báo cảnh sát chứ?】 Phương Trường: 【Không có thiệt hại tài sản, cảnh sát cũng khó xử lý, hơn nữa vấn đề là ngươi nói với cảnh sát cái gì? Giao nhầm hàng? Mũ bảo hiểm có vấn đề? Ngoài người sử dụng, người khác đeo vào không thấy gì cả.】 Cuồng Phong: 【Ừ, đây là vấn đề lớn nhất, rất khó giải thích với người khác đây là cái gì. Ta còn thử đeo mũ bảo hiểm và đặt điện thoại vào cùng, nhưng dù ta thấy được mọi thứ, điện thoại lại không chụp được gì.】 Cuồng Phong ngoài đời là giáo viên, có lẽ dạy môn khoa học, nói chuyện khá mạch lạc, điều này được Phương Trường và Lão Bạch đồng tình. Dạ Thập: 【Hay là... chúng ta tháo mũ bảo hiểm ra xem thử?】 Cuồng Phong: 【Làm vậy không phải không được, nhưng có rủi ro. Ít nhất ta chưa tìm được chỗ có thể tháo rời, nếu cưỡng ép tháo rời, rất khó đảm bảo có thể lắp lại được.】 Phương Trường: 【Đúng vậy, chúng ta không thể làm hại A Quang.】 Có khả năng đặt mũ bảo hiểm trước cửa Gara nhà hắn một cách thần kỳ, hắn đã bắt đầu tin lời người có ID là Quang. Không chừng công ty này là một tổ chức nghiên cứu bí mật được cơ quan nhà nước hỗ trợ? Dù là gì, ít nhất hiện tại, họ không chịu thiệt hại gì. Hơn nữa, bản thân hắn cũng rất quan tâm đến trò chơi VR hoàn toàn nhập vai. Đồng hồ đếm ngược đó, thành công gợi lên sự tò mò của hắn. Cuồng Phong: 【Ta đã nhắn tin riêng trên QQ cho lão Quang, nhưng hắn chưa trả lời. Trang web chính thức có địa chỉ giống trang web nước ngoài, thậm chí không giống địa chỉ trang web bình thường, tra không được thông tin đăng ký.】