Chương 17: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
[Dịch] Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ
14:21 - 17/02/2024
"Hữu Thành!"
Lâm Hữu Tài mày rậm nhíu chặt, một khuôn mặt chữ quốc khắc đầy tang thương, so với người Lâm Hữu Thành đến tuổi trung niên, Lâm Hữu Tài mới thật sự là trung niên mệt nhọc, chỉ là so với Lâm Hữu Thành lớn hơn sáu tuổi, còn chưa tới bốn mươi, hai bên tóc mai hoa râm.
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng trước mặt mấy đứa trẻ, còn có mặt người ngoài, Lâm Hữu Tài vẫn khắc chế được, cũng không trực tiếp giáo huấn Lâm Hữu Thành.
"Đại ca, ngươi cũng ở đây?"
Lâm Hữu Thành hơi sửng sốt, chợt thập phần kinh hỉ, không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp được đại ca Lâm Hữu Tài của mình.
Thật là trùng hợp.
"Đại ca, anh đã ăn chưa, có muốn cùng ăn một ít không?"
Lâm Hữu Thành vẻ mặt tươi cười hỏi thăm, trong khoảng thời gian này, không nói ký ức nguyên thân, chính hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được vị đại ca này của mình thật sự đối với cả nhà hắn đều rất tốt.
Không nói tiền trợ cấp lúc trước, chỉ nói sữa Lâm Triệu Nhạc uống cũng không biết là Lâm Hữu Tài mất bao nhiêu quan hệ mới lấy được.
Lâm Hữu Thành tự nhiên vô cùng cảm kích vị đại ca này của mình.
"Các con còn không gọi bác."
Lâm Hữu Thành vừa thấy đám người Lâm Triệu Hỉ đang ăn, vội nói một câu.
Đám người Lâm Triệu Hỉ đang sửng sốt một chút, cả đám cũng vội vàng gọi bác cả.
Lâm Hữu Tài nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lâm Hữu Thành, lại nhìn bàn thức ăn này, có cá có thịt, tương đối phong phú, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nói: "Anh không ăn nữa, Hỉ nhi, các con ăn đi, ta nói chuyện với ba con."
Lâm Hữu Thành vừa nhìn thần sắc Lâm Hữu Tài tựa hồ không được tốt lắm, vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn bàn thức ăn này, trong nháy mắt liền hiểu được.
Lâm Hữu Thành ôm Lâm Triệu Nhạc trong ngực, nói: "Đại ca, vừa lúc em cũng có chuyện tốt muốn nói với anh. Còn chuẩn bị đến nhà anh, giáp mặt nói cho anh và chị dâu.”
Tốt?
”Tôt cái gì?”
Đừng ra ngoài đánh bài thắng tiền mới dẫn con ra ngoài ăn.
Lâm Hữu Tài nghe thấy Lâm Hữu Thành nói, trong lòng không nghĩ tới Lâm Hữu Thành sẽ có chuyện tốt gì.
Nhưng Lâm Hữu Thành nói như vậy, Lâm Hữu Tài tự nhiên cũng nghe một chút Lâm Hữu Thành đến tột cùng có chuyện tốt gì.
”Anh phải chờ một chút, đại ca.”
Lâm Hữu Thành ôm Lâm Triệu Nhạc, cũng không vội cùng đại ca Lâm Hữu Tài nói chuyện kia, mà là trực tiếp đi tìm nhân viên phục vụ lại gọi món ăn, muốn đóng gói mang đi.
Lâm Hữu Tài không biết Lâm Hữu Thành cùng nhân viên phục vụ nói cái gì, nhìn mấy đứa nhỏ trước mặt nhìn mình có chút khẩn trương cùng bất an, lo lắng biểu tình của mình quá mức nghiêm túc, nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Các con mau ăn."
Đám người Lâm Triệu Khánh nghe đại bá nói như vậy, cũng tiếp tục ăn cơm.
Tuy nhiên, bữa ăn này cũng không quá ngon.
Lâm Hữu Tài nhìn thấy Lâm Hữu Thành đi tới, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền thấy Lâm Hữu Thành mang theo đồ đã đóng gói xong đi tới, nói: "Đại ca, em bảo nhân viên phục vụ đóng gói xong mang theo một phần gà rán thơm ngon cùng thịt bò cay, mang về cho chị dâu cùng Triệu Bình Triệu An bọn họ ăn.”
"Em làm cái gì vậy?!"
Lâm Hữu Tài vừa nghe Lâm Hữu Thành nói lời này, nhất thời sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: "Đống này bao nhiêu tiền a!"
”Không đắt, mới mười ba đồng.”
Không đắt đâu!
Đây là 13 đô rồi!
Cũng nhanh bằng nửa tháng tiền lương của mình.
Lâm Hữu Tài tức giận đến không chịu nổi, ngọn lửa trong lòng gần như không áp chế được.
Lâm Hữu Thành biết Lâm Hữu Tài nghĩ gì, nói: "Đại ca, anh đừng nóng vội, trở về rồi em nói với anh, thật sự là chuyện tốt.”
Lâm Hữu Tài chỉ cảm thấy em trai này của mình thật sự không thành khí, vốn còn tưởng rằng vị kia đi rồi, từng có thay đổi, không nghĩ tới vẫn là bất thành khí như vậy, nếu không phải nhìn mấy hài tử trước mặt này, Lâm Hữu Tài đều tức giận đến trực tiếp xoay người đi.
Bởi vì đứa nhỏ cũng đã ăn xong, Lâm Hữu Thành cũng để cho đứa nhỏ đi theo Lâm Hữu Tài.
Lâm Hữu Tài trong lòng tức giận, nhưng thấy Lâm Hữu Thành một mình vừa xách đồ, vừa ôm búp bê, trên lưng còn định cõng một cái, mặc dù trong lòng tức giận, cũng nhìn không được, vẫn tiếp nhận Lâm Triệu Hoan.
Đám người Lâm Triệu Hỉ tự nhiên đều là trẻ nhỏ thông minh, từng cái đều nhìn ra đại bá tức giận, nên không ai dám nói chuyện, đi theo phía sau.
Ra khỏi khách sạn quốc doanh, Lâm Hữu Thành lại dừng lại, bảo Lâm Hữu Tài chờ một chút.
Lâm Hữu Tài không biết Lâm Hữu Thành lại muốn làm gì.
Liền thấy Lâm Hữu Thành đem đồ ăn đóng gói tốt giao cho Lâm Triệu Hỉ mang theo, hắn thì ôm Lâm Triệu Nhạc trực tiếp vào bưu điện.
Lâm Hữu Tài không biết Lâm Hữu Thành vào bưu điện, là đi đổi tiền nhuận bút.
Tờ thông báo tiền nhuận bút hiện tại đều là màu xanh lá cây, hình chữ nhật, mặt trên đóng dấu bưu điện, cần đến cục bưu điện đổi tiền.
Một hồi lâu, Lâm Hữu Thành mới ôm búp bê vẻ mặt tươi cười đi ra.
Lâm Hữu Tài nhìn nụ cười trên mặt Lâm Hữu Thành, chỉ cảm thấy càng lúc càng tức giận, ôm Lâm Triệu Hoan bước đi.
Chờ đoàn người Lâm Hữu Thành đến nhà Lâm Hữu Tài, chị dâu Phương Mai ngược lại thập phần kinh ngạc, không nghĩ tới Lâm Hữu Tài cư nhiên mang theo cả nhà Lâm Hữu Thành đều tới.
"Mọi người tới đây làm sao không nói trước một tiếng?"
”Lúc này, làm chị phải tạm thời thu xếp chuẩn bị.”
Phương Mai Đao Tử miệng đậu hủ tâm, oán giận một câu, trong lòng biết mình này lại muốn tạm thời đi làm thêm mấy món ăn.
"Đừng lo lắng, mọi người ăn hết rồi, Hữu Tài đưa con đến khách sạn quốc danh ăn rất ngon."
Lâm Hữu Tài lạnh giọng nói một câu.
Chị dâu Phương Mai vừa thấy thần sắc này của Lâm Hữu Thành tựa hồ nghẹn một bụng tức giận, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhìn về phía Lâm Hữu Thành.
"Triệu Bình, Triệu An còn chưa trở về?"
"Vẫn chưa, hai anh em bọn họ ở bên ngoài chơi rất khuya."
Lâm Hữu Thành cười cười, bảo Lâm Triệu Hỉ mang em trai em gái đi chơi, hắn cùng đại ca đại tẩu nói chuyện.
Lâm Triệu Hỉ tự nhiên hiểu chuyện mà đem Lâm Triệu Khánh cùng Lâm Triệu Mỹ, Lâm Triệu Mãn mang ra ngoài, về phần hai người nhỏ nhất tự nhiên còn ở bên người.
”Chị dâu, đây là món gà chiên giòn và thịt bò cay mà khách sạn đóng gói mang tới.”
"Cái này..."
Chị dâu Phương Mai nhất thời nhìn thứ giấy dầu ôm trên bàn trước mặt, thật ra chị đã sớm ngửi thấy mùi thơm, nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vẫn không hỏi.
Lâm Hữu Tài lạnh lùng, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh giọng nói: "Em như vậy còn muốn sống hay không, đứa nhỏ về sau đi theo em làm sao sống a!"
”Đại ca, anh đừng nóng vội, em nói với anh.”
"Thời gian trước em viết một bộ tiểu thuyết, gửi bản thảo cho tòa soạn, gửi bản thảo rồi, bây giờ em nhận tiền nhuận bút."
Lời này vừa ra, không khí hiện trường trong nháy mắt ngưng trệ.
Bởi vì Lâm Hữu Tài và Phương Mai căn bản không tin lời Lâm Hữu Thành nói.
Lâm Hữu Thành thấy bầu không khí có chút xấu hổ, sờ sờ đầu mình, tiếp tục nói: "Là thật, vừa rồi em đến bưu điện là vì đổi tiền nhuận bút.”
Lâm Hữu Tài cau mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn em trai mình, trong lòng không tin lời Lâm Hữu Thành nói.
Chị dâu Phương Mai ngược lại hỏi một câu, "Thật sao?”
"Đương nhiên là thật."
”Khi người đưa thư đến đưa thư, hai vợ chồng Trương Vệ Dân và Tạ Xuân Hà đều nhìn thấy, bọn họ đều biết.”
"Tạp chí này là"Tiểu thuyết nguyệt báo"của Tân Thành và sẽ được xuất bản sau một thời gian nữa."
Lâm Hữu Tài cau mày, có chút buông lỏng, nói: "Cho dù em viết bản thảo, được tiền nhuận bút, cũng không thể tiêu lung tung như vậy a.”
"Emphải biết rằng em còn có sáu đứa con phải nuôi, tiền nhuận bút của em có thể có bao nhiêu?"
"Một ngàn tám!"
"Hả?!"