Chương 29: Thiên Định Nhân Duyên

Đức Thành. Lâm Hữu Tài từ nhà máy sắt thép tan tầm trở về, Phương Mai tiếp nhận một túi trái cây đóng hộp Lâm Hữu Tài mang về, nói: "Cái hộp này là do nhà máy phát sao?" Phương Mai biết Lâm Hữu Tài trong nhà máy đôi khi gặp phải tình huống tốt, sẽ phát một số thứ, như là chén gốm sứ, chậu rửa mặt khăn mặt các loại. Hộp trái cây này vẫn là lần đầu tiên. "Không phải, anh đi một chuyến qua nhà Hữu Thành , em cũng biết bài<<Tình yêu cây Sơn Trà>>trên báo là Hữu Thành viết, đồng thời gửi kèm một phong thư." "Cái hộp này là Hữu Tài cho em." Phương Mai nhìn một túi hoa quả đóng hộp, trong lòng không khỏi cảm thán thật là hào phóng, còn ăn đồ hộp, nói: "Đồ hộp này cũng không rẻ a, cuộc sống của Hữu Thành càng ngày càng tốt." "Chỉ là trong nhà còn thiếu một nữ chủ nhân." Lâm Hữu Tài nghe thấy lời này của Phương Mai, nhướng mày, mặt chữ Quốc lộ ra một tia trầm tư, nói: "Chờ sau lễ mừng năm mới xem có thích hợp hay không, em cũng giúp đỡ lưu ý nhiều một chút.” Lâm Hữu Tài tự nhiên biết Lâm Hữu Thành lúc này mới mất vợ không bao lâu, nhất định là không thích hợp lập tức tìm người, nhưng sau đó vẫn phải suy nghĩ một chút. Dù sao Lâm Hữu Thành mới ba mươi mấy tuổi, cũng không thể cứ như vậy cả đời độc thân đi xuống. ”Anh yên tâm, chuyện này em vẫn nhớ kỹ.” Phương Mai còn nói thêm: "Hiện tại điều kiện Hữu Thành rất tốt, chỉ là -- có sáu hài tử, hơn nữa còn búp bê sữa nhỏ nữa." Đây là lời nói thật, bây giờ thân phận Lâm Hữu Thành có chút biến hóa, không còn trung niên góa vợ quét đường cái, mà là người tác giả góa vợ sáng tác văn học. Nhưng điều không thay đổi là Lâm Hữu Thành vẫn có sáu người con. Đó không phải là một hai, mà là sáu, còn có búp bê uống sữa. Đây cũng là vết thương cứa lòng của Lâm Hữu Thành, không biết có ai nguyện ý làm mẹ kế cho sáu đứa con của Lâm Hữu Thành hay không. Không nói tìm hoàng hoa đại khuê nữ, chỉ nói tìm góa phụ, hoặc là phụ nữ li dị chỉ sợ cũng phải cân nhắc một hai, dù sao kết bè sống qua ngày, làm mẹ kế cho sáu hài tử cũng không đơn giản như vậy. Phàm là cha mẹ bình thường đều sẽ không nguyện ý chính mình làm mẹ kế cho con của người khác. Chớ nói chi thời đại vẫn chưa giàu có như bây giờ, vừa vào cửa đã phải lo lắng ăn ngủ ngỉ cho cả nhà sáu bảy người, làm sao sống thoải mái được. Lâm Hữu Tài tự nhiên cũng biết điểm này, nói: "Em lưu ý trước đi, quan trọng nhất là người tốt, có thể đối tốt với mấy hài tử kia.” ”Em biết, chỉ là mẹ kế này lại có mấy người thật sự đối tốt với hài tử.” Bây giờ thực hiện kế hoạch hóa gia đình, nếu lập gia đình, cũng không biết có thể có con hay không, chỉ sợ trong lòng cũng không muốn. Phương Mai cảm thán một câu, nói: "Cũng đáng tiếc, nếu cô ấy không xảy ra chuyện, vậy thì tốt rồi.” Mấu chốt, không hưởng phúc một ngày đã đi rồi. Lâm Hữu Tài nghe thấy những lời này của Phương Mai, tuy rằng trong lòng hiểu rõ Phương Mai nói không sai, nhưng ngoài miệng lại nói: "Sau này lời như vậy không nên nói trước mặt mấy đứa nhỏ của Hữu Thành.” ” Yên tâm, cái này em biết.” Phương Mai liếc Lâm Hữu Tài một cái, nói: "Em đâu phải là người xách không rõ như vậy, lời này sao có thể nói trước mặt bọn trẻ.” ”Em chỉ là có chút đáng tiếc, nếu em dâu không đi, cũng không cần nghĩ những thứ này, dù sao con của mình, vẫn là tự mình đau.” Lâm Hữu Tài tự nhiên cũng biết điểm này, nhưng một người đã đi rồi, nói những lời này cũng vô dụng, chỉ có thể là người còn sống nhìn về phía trước. …… Lâm Hữu Thành cũng không biết bên đại ca đại tẩu cũng đang quan tâm chuyện của hắn, mặc dù biết cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt. Kỳ thật, Lâm Hữu Thành hiện tại đang đối mặt với chuyện người khác quan tâm hắn. Ngay từ đầu Lâm Hữu Thành là người góa vợ không có tiền đồ quét đường, còn có sáu đứa con, nhưng hiện tại Lâm Hữu Thành trở thành tác giả viết văn, còn phụ trách công tác tuyên truyền trên đường phố, giá thị trường tình yêu và hôn nhân này tự nhiên là có tăng lên. Bà Chu trên đường phố sáng sớm đã tới nhà Lâm Hữu Thành, vẻ mặt tươi cười muốn giới thiệu cho Hữu Thành một nhân duyên tốt. "Lớn hơn tôi ba tuổi?" Lâm Hữu Thành nghe bà Chu giới thiệu tình huống của vị kia, hiểu được tuổi so với tuổi của hắn còn lớn hơn ba tuổi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Chu bà gật đầu, cười nói: "Lớn hơn một chút sẽ đau người. Hai năm trước chồng cô ấy đã chết, cô ấy rất có khả năng, bây giờ một mình chăm sóc ba đứa con.” Nghe Chu bà nói, trong lòng Lâm Hữu Thành mặc niệm một giây, đó không phải là quả phụ ba mươi lăm tuổi, còn mang theo ba đứa con. Mặc dù quả phụ và người góa vợ rất xứng đôi, nhưng...… Emmm…… Nội tâm Lâm Hữu Thành vẫn là tiểu tử trẻ hai mươi ba tuổi, để cho hắn cưới một quả phụ lớn hơn ba tuổi, còn mang theo ba đứa bé, vẫn là có chút cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Mấu chốt nhất chính là - -Nếu thật sự thành công, đó chính là chín đứa nhỏ cùng nhau gọi hắn là ba. Hình ảnh kia thật sự có chút khiếp sợ. Lâm Hữu Thành rùng mình một cái, cảm thấy có chút khủng bố. Giờ khắc này, Lâm Hữu Thành phát ra từ nội tâm cảm thấy độc thân rất tốt. ”Thím Chu, cám ơn thím, bây giờ con chưa có dự định, dù sao mẹ đứa nhỏ mới đi hơn ba tháng, trong lòng con thật sự là không được.” Lâm Hữu Thành chỉ có thể cự tuyệt ý tốt này của bà Chu. Tìm lý do cũng rất trực tiếp, đó chính là dư tình với mẹ đứa nhỏ chưa dứt, vẫn không thể quên người cũ tìm người mới. Bà Chu vừa nghe Lâm Hữu Thành lời này, vội nói: "Cậu đừng nói như vậy, dù thế nào cũng phải tìm a!" ”Cháu đừng vội cự tuyệt, gặp người ta một chút, dì biết tâm địa nàng rất tốt, đối đãi với mấy đứa nhỏ của cháu cũng coi như thân sinh của mình. Hơn nữa cô ấy đã đi hơn ba tháng, cháu cũng phải nhìn về phía trước, mấy đứa nhỏ này cũng không thể không có mẹ.” Trong lòng Lâm Hữu Thành rất bình tĩnh, hắn không biết người khác có thể đem con của hắn làm con của mình hay không, dù sao hắn tự nhận là làm không được, không thể xem ba đứa nhỏ kia thành con cía của mình. Hắn cũng không muốn làm cha của ba đứa nhỏ. Bây giờ sọ não hắn cũng rất đau, lại đến ba đứa bé, thật sự sẽ làm cho đầu hắn trực tiếp nổ tung. Bà Chu phát ra từ nội tâm cảm thấy quả phụ kia rất xứng với Lâm Hữu Thành, lời nói thấm thía: "Hữu Thành, thím là người từng trải, thím vừa làm cha vừa làm mẹ, là không được, trong nhà mặc kệ thế nào vẫn phải có phụ nữ, đứa nhỏ cũng phải có mẹ. Cô ấy tuy lớn hơn cháu ba tuổi, nhưng là người rất tốt, về sau cũng có thể tái sinh, không chừng các cháu còn có thể có hài tử của hai người.” “?” Cái này còn có hài tử của mình? Vậy là mười? Lâm Hữu Thành chỉ cảm thấy lời này đối với hắn có lực trùng kích rất lớn, trước mắt tối sầm, đầu có chút choáng váng. Bà Chu khuyên nhủ: "Hai người các cháu rất thích hợp, thật sự là Thiên Định nhân duyên.” Thiên Định nhân duyên? Đây đâu phải là nhân duyên thiên định gì. Đây căn bản là nhân duyên thêm con trai! Lâm Hữu Thành cảm thấy nếu để cho hắn tìm quả phụ mang theo ba đứa bé này cùng nhau sinh hoạt, hắn tình nguyện đi dưới lòng đất tìm mẹ đứa bé cùng nhau đoàn tụ.