Chương 32: Giáo Thảo Đại Nhân
[Dịch] Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ
14:21 - 17/02/2024
Ngõ Xuân Phong, Đức Thành.
Tuy rằng ngoài ý muốn đạo diễn Vũ Thiên Minh quay bộ phim "Tình yêu cây sơn tra" này trước, nhưng cũng không cảm thấy là bởi vì "Tình yêu cây sơn tra" thích hợp quay thành phim hơn "Nhân sinh".
Hắn chỉ là đang suy nghĩ, sau đó lão mưu tử sẽ diễn<<Lão Tỉnh>>của Võ Thiên Minh, sau đó dựa vào<<Lão Tỉnh>>sẽ lấy được một ảnh đế liên hoan phim Tokyo, hiện tại Võ Thiên Minh quay<<Tình yêu cây sơn tra>>trước, sau đó không biết<<Tình yêu cây sơn tra>>sẽ quay lúc nào, hơn nữa<<Tình yêu cây sơn tra>>hẳn là lão mưu tử nhiều năm sau quay...…
Con bướm vỗ cánh một chút, cũng không biết sau này sẽ trở nên khó bề phân biệt như thế nào.
Đương nhiên, ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu Lâm Hữu Thành, bởi vì hắn đã sớm biết đây là một thời đại xa lạ chỉ có vẻ đúng mà không phải.
"Đạo diễn Võ Thiên Minh muốn mời cậu đảm nhiệm biên kịch rồi đi xưởng sản xuất phim Tây An, nhưng biết cậu còn phải chăm non sáu đứa nhỏ nên không tiện nói."
Đổng Chiếu nhìn Lâm Hữu Thành, nói: "Hữu thành, cậu cảm thấy thế nào?”
Nếu như viết kịch bản, Lâm Hữu Thành ngược lại là không có áp lực.
Chỉ là,viết kịch bản cũng không đơn giản như vậy, đạo diễn có ý nghĩ của mình, có thể là sẽ muốn nhiều lần thảo luận sửa chữa.
Đây cũng là lý do vì sao Vũ Thiên Minh hy vọng Lâm Hữu Thành đến xưởng phim Tây An.
Mấu chốt là Lâm Hữu Thành thật sự không có thời gian đến xưởng sản xuất phim Tây An thảo luận kịch bản với đạo diễn Vũ Thiên Minh.
” Đổng ca anh cũng nhìn thấy, bên em là không có cách nào đi qua, mấy hài tử này đều còn quá nhỏ.”
Lâm Hữu Thành ngược lại có nghĩ tới để cho đại ca đại tẩu hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ một chút, chỉ là đi nhà máy sản xuất phim Tây An cũng không biết phải bao lâu, hơn nữa hắn cũng không phải một đứa nhỏ, mà là tròn sáu đứa.
Cái này cũng thật sự không tốt lắm, vạn nhất còn muốn cùng tổ quay phim, vậy có phải là chuyện mười ngày nửa tháng hay không, cũng không nên làm phiền đại ca đại tẩu.
Đổng Chiếu gật gật đầu, anh tự nhiên là biết, nhìn một đám củ cải nhỏ trước mắt, anh cũng không khỏi cảm thán trong nhà Lâm Hữu Thành không người giúp đỡ, thật sự không dễ dàng.
"Đạo diễn Võ Thiên Minh cũng biết, nên dự định để cho biên kịch trong nhà máy điện ảnh cải biên lại bộ《 tình yêu cây sơn trà》của cậu."
"Đúng rồi, bộ phim cải biên từ tiểu thuyết này của cậu, sẽ được chả thù lao là 350 đông."
Thù lao 350 tệ này cũng chính là phí cải biên bản quyền sau này.
Chỉ là giá cả này cũng không tính là cao, còn có chút thấp.
Phải biết rằng sang năm bộ văn hóa sẽ công bố các quy định liên quan đến tiền nhuận bút phim truyện , như tiêu chuẩn tiền nhuận bút kịch bản văn học điện ảnh, phim truyện dài mỗi bộ 1500-4000 tệ, phim truyện ngắn mỗi bộ 750-2000 tệ.
Trong đó, tiền nhuận bút kịch bản văn học điện ảnh được cải biên theo các hình thức văn nghệ khác, bao gồm phim nghệ thuật sân khấu, dựa theo tiêu chuẩn 20% - 30% trả cho tác giả gốc, 50% - 89% trả cho biên tập viên cải biên.
Nhưng mà, giờ phút này Lâm Hữu Thành cũng không chê nhà máy sản xuất phim Tây An cho tiền ít, dù sao đây cũng coi như là một hồi tiền tài ngoài ý muốn.
Cuộc sống gia đình, quan trọng vẫn là nguồn mở.
Quả nhiên thập niên 80 làm văn học vẫn là có tiền đồ.
Có thể, đạo diễn Vũ Thiên Minh nhất định có thể quay tốt câu chuyện "Tình yêu cây sơn tra".
Lâm Hữu Thành cũng không lo lắng bản lĩnh đạo diễn của đạo diễn Vũ Thiên Minh, dù sao đây chính là đạo diễn xuất sắc nhất của liên hoan phim nước ngoài.
Đổng Chiếu nghe Lâm Hữu Thành nói, cũng gật đầu nói:
“Đạo diễn Vũ Thiên Minh nhất định sẽ dụng tâm quay câu chuyện này của cậu, tôi nghe nói ông ấy cũng đọc tiểu thuyết này của cậu mà khóc, vô cùng cảm động, nên mới có định quay bộ này trước.”
"Tôi cảm thấy bộ phim" Tình yêu cây sơn tra "này của cậu đúng là rất thích hợp để cải biên thành phim điện ảnh, chỉ là không biết đạo diễn sẽ tìm ai đóng vai Tĩnh Thu và Lão Tam."
Bộ phim này nếu được công chiếu, nhất định sẽ làm cảm động rất nhiều người.
Trong lòng Lâm Hữu Thành hiểu rõ, cho dù là bộ phim "Tình yêu cây sơn tra" mà mưu trưởng sau đó quay cũng tương đối thành công, phá kỷ lục doanh thu phòng vé của phim nghệ thuật.
Đổng Chiếu rất chờ mong tiểu thuyết này của Lâm Hữu Thành được đưa lên màn ảnh rộng, nói: "Hiện tại tôi cũng rất chờ mong được xem bộ phim này.”
"Cũng mong chờ như vậy."
Đổng Chiếu nhìn Lâm Hữu Thành, hỏi: "Công việc hiện tại của cậu -?"
Lâm Hữu Thành biết Đổng Chiếu muốn hỏi hắn bây giờ có phải còn quét đường hay không, nói: "Hiện tại công việc của tôi đã được điều đến bên tuyên truyền, cũng không tiếp tục quét đường làm bảo vệ môi trường nữa.”
Đổng Chiếu vừa nghe Lâm Hữu Thành nói lời này, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nói là công việc chẳng phân biệt được cao thấp quý tiện, nhưng tác giả có tài hoa như Lâm Hữu Thành đi quét đường thật sự khiến những người làm văn học như Đổng Chiếu không thể tiếp nhận.
"Vậy thì tốt rồi, những đồng nghiệp trong ban biên tập cũng rất quan tâm đến công việc của cậu, không hy vọng cậu cứ mãi làm công việc quét dọn đường phố."
Lâm Hữu Thành tự nhiên hiểu được, cười cười cảm ơn sự quan tâm của các đồng chí tòa soạn<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>.
Ngay khi Đổng Chiếu vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, Lâm Triệu Nhạc đang ngủ say trong nôi tỉnh lại, bắt đầu khóc lên.
Lâm Triệu Nhạc vừa khóc, Đổng Chiếu tự nhiên liền ngừng nói.
Lâm Hữu Thành vội vàng đi xem Lâm Triệu Nhạc làm sao vậy, vừa thấy Lâm Triệu Nhạc lại tới nữa, vội vàng thay tã cho Lâm Triệu Nhạc.
Cho dù là ghét bỏ, Lâm Hữu Thành cũng chỉ có thể kiên nhẫn thay tã, lau chùi thân thể Lâm Triệu Nhạc, động tác đã không còn hoảng loạn như lúc ban đầu, bắt đầu dần dần thành thói quen.
Hay nói cách khác, Lâm Hữu Thành đã thuần thục.
Đổng Chiếu nhìn Lâm Hữu Thành thay tã cho con, vô cùng thuần thục, trong lòng không khỏi cảm thán Lâm Hữu Thành không hổ là cha của sáu đứa con, kinh nghiệm phong phú a.
Đối với cảm thán trong lòng Đổng Chiếu, Lâm Hữu Thành không biết, cho dù biết cũng chỉ có thể nói một câu, hắn không phải kinh nghiệm phong phú, hắn là thiên phú dị bẩm.
Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên hắn chăm con.
Về phần nguyên thân cũng căn bản không có chăm bao giờ, vẫn luôn vứt cho mẹ đứa nhỏ.
Ở đâu ra kinh nghiệm phong phú, chỉ có thể nói là thiên phú xuất chúng.
Lâm Hữu Thành thậm chí còn cảm thấy trước đây mình có phải đã chọn sai ngành nghề hay không, trước đây không nên làm văn học, nên đi mở nhà trẻ, làm vú em, trở thành người có thiên phú xuất chúng trở thành người giỏi nhất ngành chăm sóc trẻ em.
Không cho mình một cơ hội, ngươi cũng không biết mình có thể mang theo nhiều oa nhi như vậy.
Tiềm năng của con người quả nhiên là bị ép buộc.
Đương nhiên, mệt mỏi là mệt mỏi trước sau như một, tâm muốn chết cũng là mỗi tháng đều có ba mươi mấy lần như vậy.
Chờ Lâm Hữu Thành thật vất vả làm xong, Đổng Chiếu nhìn Lâm Hữu Thành, hỏi một câu, "Hữu Thành, cậu có ý tưởng tiểu thuyết mới chưa?"
“……”
Hắn biết chắc chắn sẽ có chuyện này.
Lâm Hữu Thành cảm thấy Đổng Chiếu có thể đè lại tâm của mình, lúc này mới hỏi vấn đề này, đã rất bình tĩnh.
Ôi, biên tập viên!
Biên tập viên thiên hạ đều giống nhau!
Cái gì lại đây gặp hắn, cho hắn mang tin tức tốt, tràng diện những lời nói này, cuối cùng đều vẫn là quăng ra roi, lộ ra chân diện mục.
Chân chính chạy tới, thật sự là thúc giục bản thảo, hoặc là nói là -được sinh ra.
Tác phẩm đầu tay này của hắn còn chưa sinh ra được bao lâu, liền vội vàng thúc giục hắn sinh đứa thứ hai.
Quá thực tế.
Trong lòng Lâm Hữu Thành mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nhìn Đổng Chiếu, vẫn nói thật: "Ngay từ đầu còn không có, chi là ngay trước khi anh tới vừa có một ý nghĩ.”