Chương 39: Thế Giới Của Trẻ Em
[Dịch] Trò Giải Trí Của Người Góa Vợ
14:21 - 17/02/2024
Ngõ Xuân Phong, Đức Thành.
Nếu đã làm hầu hạ các vị chủ tử Lâm công công, Lâm Hữu Thành tự nhiên là muốn cố gắng nghĩ biện pháp để cho mình hầu hạ mấy vị chủ tử này sống tốt hơn một chút.
Bởi vì nguyên nhân này, Lâm Hữu Thành cố ý nhờ đại ca Lâm Hữu Tài mời thợ mộc sư phụ, làm hai bộ giường tầng cho tỷ đệ Lâm Triệu Hỉ, lại cố ý lắp một tấm rèm ngăn cách trong phòng.
Cứ như vậy, Lâm Triệu Khánh và Lâm Triệu Mãn có thể ở giường hai tầng bên ngoài, mà Lâm Triệu Hỉ và Lâm Triệu Mỹ thì ở giường hai tầng bên trong.
Mặc dù là đặt hai cái giường, nhưng giường lớn bị dời đi, trong phòng cũng không lộ ra cảm giác chật chội.
Giường lớn dời đi cũng không có vứt bỏ, đại ca Lâm Hữu Tài muốn cầm về.
Hàng xóm trong sân tự nhiên cũng nhìn thấy Lâm Hữu Thành mời thợ mộc đánh giường, hơn nữa còn là hai cái giường tầng.
Trương Hồng Mai nhịn không được hỏi một câu, “ Hữu Thành, cậu mời sư phụ làm hai bộ giường tầng không ổn a, muốn bao nhiêu tiền đây?"
” Không rõ lắm, là đại ca tìm tới.”
Lâm Hữu Thành tự nhiên sẽ không nói một ít lời ra ngoài chọc người ghen tị, chỉ là trả lời một câu liền xoay người vào nhà.
Thay đổi lớn nhất trong thời đại này là đồ nội thất trở nên phong phú và đa dạng, tủ quần áo lớn, tủ rượu, tủ sách xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Nhưng dựa vào niên đại cung ứng vé, muốn mua chút đồ dùng trong nhà, phải đợi đơn vị thống nhất phát vé đồ dùng trong nhà.
Hầu hết các gia đình không có vé, những người cần gấp để kết hôn phải đi chợ đen để mua, giá rất đắt. Giá cả đắt đỏ, cung không đủ cầu, tự nhiên cũng bắt đầu mời thợ mộc làm đồ nội thất, kiểu dáng đều là tự mình thiết kế. Nhưng mà giá cả cũng không rẻ, đánh một món đồ gia dụng đại khái hơn mười đồng.
Trương Hồng Mai bĩu môi, cô biết Lâm Hữu Thành không nói thật, bởi vì cô đều nhìn cuộc sống gia đình Lâm Hữu Thành trôi qua càng ngày càng tốt, cũng không biết Lâm Hữu Thành đến tột cùng lúc trước viết bản thảo cầm bao nhiêu tiền nhuận bút, cư nhiên từng ngày ở bên ngoài mua bánh bao ăn, bây giờ lại còn đóng gói đồ dùng trong nhà.
Nhưng mà, Trương Hồng Mai cũng chỉ là bĩu môi, không có gì để nói, dù sao nàng cũng biết hiện tại Lâm Hữu Thành không giống, đều trở thành tác giả viết văn trên tạp chí.
Trong phòng, mấy cái củ cải đang bởi vì giường hai tầng mới thay mà hưng phấn không thôi.
"Ba, sau này con sẽ phải ngủ một mình sao?"
Lâm Triệu Mãn nhìn Lâm Hữu Thành, có chút không xác định hỏi một câu.
Lâm Hữu Thành sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Triệu Mãn, nói: "Nếu con sợ, hãy để ca ca con ngủ cùng.”
Lâm Triệu Khánh đang vui vẻ bò lên giường của mình, nói: "Mãn Mãn, nếu em sợ, thì lên đây ngủ cùng giường với anh.”
Lâm Triệu Mãn nghe thấy Lâm Triệu Khánh nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, ngẩng đầu nhìn Lâm Triệu Khánh trên giường, lắc đầu nói: "Con sợ.
”Đừng sợ, em ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài.”
Lâm Triệu Mãn vẫn lắc đầu như trước.
Lâm Hữu Thành nhìn về phía Lâm Triệu Mỹ, hỏi: "Triệu Mỹ, con sợ ngủ một mình sao?"
”Không sợ, tỷ tỷ ở ngay trên con.”
Lâm Triệu Mỹ lắc đầu, nhìn Lâm Triệu Hỉ đang ở phía trên trải giường, nói: "Con chỉ là sợ...... Tỷ tỷ có thể hay không ngã xuống?"
Lâm Triệu Hỉ trên mặt mang theo nụ cười, rất hiển nhiên nàng đối với chính mình ngủ giường trên cũng rất mới mẻ, nói: "Sẽ không, em xem nơi này, nơi này ngăn cản, chị sẽ không ngã xuống."
Giường hai tầng cũng không nhỏ, kỳ thật một cái giường đều có thể ngủ được hai người, hơn nữa Lâm Hữu Thành cũng là lo lắng củ cải ngủ không thành thật sẽ ngã xuống, cố ý để thợ mộc sư phụ đem lan can giường trên tăng cao một chút.
Hắn cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Lâm Triệu Hỉ và Lâm Triệu Khánh đều lớn tuổi hơn một chút, ngủ giường trên cũng không tính là chuyện nguy hiểm gì.
Dù sao đến thế kỷ 21, giá phòng đắt đỏ, phòng có hạn, vẫn có không ít gia đình mang thai lần thứ hai đều lựa chọn giường đôi.
Đương nhiên, cẩn thận vẫn là trên hết.
"Hỉ nhi, Triệu Khánh, hai con ngủ ở trên nhất định phải chú ý an toàn, nếu sợ thì ngủ ở giường dưới."
Lâm Hữu Thành lại dặn dò một câu.
Lâm Triệu Khánh cười nói: "Ba, ba yên tâm, con không sợ.”
Lâm Triệu Hỉ cũng lắc đầu nói: "Con cũng không sợ.”
Lâm Hữu Thành nhìn căn phòng này, trong phòng hiện tại là hai cái giường, màn cũng đã thu lại, một cái bàn không lớn, hai cái ghế dài, cũng không có vẻ chật chội.
Tuy rằng không tính chật chội, nhưng Lâm Hữu Thành lại cảm thấy sau này nếu có cơ hội, có thể chuẩn bị cho mỗi đứa trẻ một gian phòng mới tốt, như vậy cũng không cần ngủ giường trên giường dưới.
Không có biện pháp, làm người hầu hạ chủ tử, bất kể lúc nào đều phải nghĩ để cho chủ tử của mình sống tốt hơn.
Hắn đang vất vả cũng không sao cả, dù sao chính là mệnh như vậy.
Chỉ là, hiện tại Lâm Hữu Thành vẫn không có trực tiếp nói cùng các củ cải đỏ, dù sao chuyện đổi phòng không biết đến khi nào, cũng không phải là mua bánh bao đơn giản như vậy.
"Ba đi nấu cơm trước."
Lâm Hữu Thành xoay người đi ra ngoài, vào bếp nấu cơm.
Nhìn bóng lưng Lâm Hữu Thành xoay người đi nấu cơm, trên mặt Lâm Triệu Hỉ vẫn mang theo nụ cười.
Lâm Triệu Hỉ hiện tại đã dần dần thói quen sinh hoạt không có mẹ, ban đầu nàng còn thấp thỏm lo âu, đến bây giờ tiếp nhận, nàng không biết mình có phải hay không đã bắt đầu quên mẹ.
Loại lãng quên này làm cho trong lòng nàng có chút không thoải mái, nàng cảm thấy như vậy không tốt, tựa hồ rất không xứng với mẹ.
Làm sao nàng có thể dần dần không nghĩ đến mẹ?
Nhưng nàng đã bắt đầu càng ngày càng ít nghĩ đến mẹ.
Bởi vì người cha từng khiến nàng ghét cũng đã làm rất tốt.
Lúc mẫu thân rời đi, nàng cảm giác mình sẽ trở thành cô nhi, mặc dù phụ thân nàng còn sống, nhưng căn bản giống như là không tồn tại trong cuộc sống của nàng.
Nàng thật không ngờ, sau khi mẫu thân đi rồi, phụ thân thay đổi.
Trước kia có thể là chỉ có mẫu thân chiếu cố tỷ đệ bọn họ, hiện tại mẫu thân đi rồi, chính là nàng không thích, thậm chí có chút chán ghét phụ thân bắt đầu chiếu cố bọn họ.
Tuy rằng phụ thân khi thay tã cho đệ đệ, lộ ra biểu tình thống khổ lại ghét bỏ, nhưng vẫn kiên nhẫn thay tã cho đệ đệ, cho bú sữa.
Mấu chốt là cuộc sống của nàng cùng các đệ đệ muội muội tựa hồ càng ngày càng tốt, tuy rằng phụ thân không có làm điểm tâm cho tỷ đệ bọn họ, nhưng mỗi ngày đều mua được bánh bao thơm ngào ngạt.
Nàng rất thích ăn bánh bao, lúc ban đầu lúc cha mang bánh bao đến, nàng nói nàng không ăn, là muốn tiết kiệm cho em trai em gái ăn, nhưng nàng cũng thích ăn bánh bao.
Nàng cũng thích bánh bao nhân cải trắng.
Cha nàng đồng ý để cho bọn họ sau này đều ăn bánh bao, cha nàng hình như thật sự làm được, còn dẫn bọn họ đi khách sạn ăn cơm, còn mua quần áo mới cho nàng và em trai em gái, còn mua bàn tính cho nàng…
Lâm Triệu Hỉ cảm thấy một người cha như vậy thật sự rất tốt.
Trong trường cũng có giáo viên biết cha nàng là nhà văn viết bài trên tạp chí, bọn họ đều nói cha rất lợi hại, nàng cũng cảm thấy cha càng ngày càng lợi hại.
Nhưng Lâm Triệu Hỉ cũng có phiền não.
Nàng không thích cô giáo Lý Ái Hồng thỉnh thoảng xuất hiện ở nhà mình, bởi vì nàng rất sợ, như vậy, dường như ký ức của mẹ nàng sẽ càng ngày càng ít đi.
Ít đến nỗi nàng sẽ quên, mẹ vừa may quần áo cho nàng, vừa nhìn nàng cười.