Chương 45: Kinh hãi!

Kyoto, ngày 1 tháng 12. Một kỳ 《 tiểu thuyết nguyệt báo 》 mới nhất phát biểu, bởi vì trong giới văn học đồn đãi, so sánh với người yêu thích văn học bình thường, rất nhiều người làm công tác văn học bên kinh thành đều đi mua kỳ mới nhất của《 tiểu thuyết nguyệt báo 》. "Vừa tan ca, sao lại gấp gáp như vậy?" "Có thể không gấp sao, kỳ này có tiểu thuyết mới của Lâm Hữu Thành ah, tôi nghe nói tòa soạn<<Văn học nhân dân>>cùng<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>đều đoạt." "Cậu nghe từ đâu?" "Tôi nghe chú tôi nói, chú ấy làm việc ở nhà xuất bản, nói chờ xem rốt cuộc là tác phẩm tiên phong gì." Hai vị nữ sinh hướng sạp báo <<Tiểu thuyết nguyệt báo>>chạy tới, chính là hướng về tiểu thuyết mới của lâm Hữu Thành. "Tôi rất thích bộ<<Tình yêu cây sơn tra>>, đặc biệt thích lão Tam thâm tình bên trong, không biết tiểu thuyết mới của Lâm Hữu Thành là chuyện gì.” Ngay lúc hai vị nữ sinh chạy tới sạp báo muốn mua kỳ mới nhất<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>, dĩ nhiên lại nghe được là không có. "Không còn nữa?" "Sao lại không có nữa?" Chủ nhân sạp báo lắc đầu, nói: "Cũng không biết là làm sao, buổi sáng ngược lại còn tốt, buổi chiều rất nhiều người đều đến muốn mua kỳ mới nhất《 tiểu thuyết nguyệt báo 》, còn nói tiểu thuyết 《 Nghi phạm X hiến thân 》của Lâm Hữu Thành?" ”<<Nghi phạm X hiến thân>>? Cái tên này thật kỳ quái a.” "Đừng quan tâm, mau đi tiệm sách khác xem một chút, nhiều người mua như vậy, bộ <<Nghi phạm X hiến thân>>này nhất định rất đặc sắc." Phải nói, không phải đặc sắc, mà là khiếp sợ, mà là khiếp người. Có thể nói trong cùng một ngày, bộ tiểu thuyết "Nghi phạm X hiến thân" của Lâm Hữu Thành xuất hiện trên<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>này thật sự chính là chấn kinh tất cả mọi người xem, ai cũng thật không ngờ vị trung niên góa vợ Lâm Hữu Thành này sau tác phẩm đầu tay<<Tình yêu cây sơn tra>>, lại có thể mang đến một câu chuyện tình yêu kinh người như thế. Thật sự chính là quá kinh người! Một thiên tài toán học, để giúp một người mẹ và con gái che giấu tội ác giết chồng cũ của mình, đã tham gia vào một loạt các cuộc đấu trí với cảnh sát và thiết kế một trò lừa đảo không thể tưởng tượng được. Âm mưu này không chỉ khiến Trần Tĩnh kinh ngạc, khiến Trần Tĩnh ngẩn ngơ, khó có thể tin được, cũng khiến tất cả những người xem câu chuyện này kinh ngạc. "Muốn nói cho côbiết chuyện này, tôi thật sự rất khó xử." Trên thực tế, Thang Xuyên cũng đích xác thống khổ mà biểu tình vặn vẹo. "Bởi vì Thạch Hoằng tuyệt đối sẽ không muốn tôi làm như vậy. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh ấy nhất định hy vọng ít nhất không để cho cô phát hiện ra sự thật. Đây không phải vì anh ấy, mà là vì cô. Nếu cô biết sự thật, cô sẽ phải gánh vác đau khổ lớn hơn bây giờ, nhưng dù vậy tôi vẫn không thể không nói cho cô biết. Bởi vì tôi cảm thấy nếu cô không hiểu anh ấy yêu cô nhiều như thế nào, đánh cược cả cuộc đời mình như thế nào, vậy anh ấy không khỏi hy sinh quá ít." Đáng giá. Tuy rằng đây không phải chủ ý của anh, nhưng nhìn thấy cô hoàn toàn không biết gì cả, Thang Xuyên thật sự không thể chịu đựng được. Trần Tĩnh cảm thấy tim đập kịch liệt, không thở nổi, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu. Thang Xuyên muốn nói gì, cô không có đầu mối. Nhưng từ ngữ khí của anh, cô đã phát hiện đáp án kia tất nhiên vượt quá tưởng tượng. "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" cách dùng từ của cô tuy mạnh mẽ, nhưng giọng nói lại yếu ớt đến run rẩy. "Vụ án mạng đó... hung thủ thật sự của vụ án mạng Thạch Kiều Động," Thang Xuyên hít sâu, "Chính là anh ấy, là Thạch Hoằng. Không phải cô, cũng không phải con gái của cô, là Thạch Hoằng giết. Anh ấy không phải mạo danh gánh tội, anh ấy mới là hung thủ thật sự." Mắt thấy Trần Tĩnh nghe không hiểu đoạn văn này, ngồi yên tại chỗ, Thang Xuyên lại thêm một câu "Chỉ là --" "Cái xác đó không phải là chồng cũ của cô. Mặc dù có vẻ rất giống, nhưng đó thực sự là một người khác." "Thạch Hoằng đã thực hiện một vụ giết người khác để bảo vệ cô, đó là vào ngày 10 tháng 3, một ngày sau khi chồng cũ của cô bị giết." …… Giống như lúc ban đầu Trần Tĩnh còn không cách nào hiểu được ý tứ của Thang Xuyên, nhưng rất nhanh Trần Tĩnh đã hoàn toàn hiểu được. Tất cả độc giả đều hiểu rõ. Tựa như giờ phút này, Lý Ái Hồng ở Đức Thành hiểu rõ, nhìn chằm chằm quyển<<Tiểu thuyết nguyệt báo>>trong tay, nhìn văn tự phía trên, cô dùng sức hít một hơi, lấy tay che miệng, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào, linh hồn tựa hồ đều phát run. Vì che giấu Trần Tĩnh giết người, lại giết một người khác? Đây là sự hiến thân của nghi phạm X? Lý Ái Hồng thật sự bị khiếp sợ đến linh hồn phát run, vô cùng kích động, cô hoàn toàn không nghĩ tới yêu một người có thể yêu đến mức này. Thì ra sau lưng Thạch Hoằng mặt không chút thay đổi, kỳ thật cất giấu tình yêu mà người thường khó có thể hiểu được. Trước kia Trần Tĩnh chưa từng gặp qua tình yêu sâu đậm như vậy, cô cũng chưa từng gặp qua. …… Nếu như nói có người nhìn thấy tình yêu, nhìn thấy âm mưu không thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với người làm văn học lại nhìn thấy tình tiết và cấu trúc câu chuyện không thể tưởng tượng nổi, một bộ tiểu thuyết như vậy thật sự là quá mới mẻ. Chưa từng có, thật sự là chưa từng có. Không phải là văn học về vết sẹo, cũng không phải văn học phản chiếu, mà là tiểu thuyết trinh thám tình yêu chưa từng có, thiết kế cốt truyện tội phạm chưa từng xuất hiện. Thiết kế tình tiết như vậy, trong mắt rất nhiều người làm văn học kỳ thật chính là phục bút, nhưng bọn họ làm sao cũng thật không ngờ phục bút của Lâm Hữu Thành lại sâu như thế, nhưng lại thiết lập giống như không khí, vô thanh vô tức. Bố cục của Thạch Hoằng kéo cảnh sát vào một lỗ đen tuần hoàn chết chóc, chứng cứ ngoại phạm mà bọn họ điều tra vĩnh viễn là chứng cứ ngoại phạm chân thật, độc giả cũng giống như cảnh sát, phần lớn thời gian cũng đều rối rắm vì sao chứng cứ ngoại phạm chân thật như vậy, cho đến gần cuối cùng, Thang Xuyên nói ra chân tướng, từng người mới hiểu được ý nghĩa chân chính của bố cục này của Thạch Hoằng. Sốc, thật sự là sốc! Tất cả mọi người đọc cuốn tiểu thuyết này đều bị sốc và mất giọng. Thủ pháp phác họa tinh tế tỉ mỉ đem tình yêu thê mỹ thuần túy cùng suy luận hoàn mỹ nghiêm cẩn kín đáo đan dệt lên, mãnh liệt va chạm ở trong trái tim, trái tim từng người đều hung hăng bị câu chuyện không thể tưởng tượng nổi này của Lâm Hữu Thành đánh sâu vào. Lực xung kích cực lớn, làm cho mỗi một người xem qua chuyện xưa đều bị vọt tới trong thế giới hư ảo của lý trí cùng tình cảm, nhìn thấy bi thương, cô tuyệt cùng thống khổ ẩn sâu dưới logic không chê vào đâu được, còn có một hồi tình yêu thuần túy đến cực hạn kia. Tình yêu sâu không thấy đáy như vậy, xuất hiện trong một tiểu thuyết trinh thám tội phạm, theo chân tướng vụ án dần dần nổi lên mặt nước mà dần dần lộ ra. Mà sau khi hiện ra toàn cảnh, tất cả độc giả đã phát hiện, tình yêu này không chỉ rung động như một con cá voi, cũng không chỉ vĩ đại như một tảng băng trôi, mà là ai cũng không biết sâu bao nhiêu. Đó là tình yêu thuần khiết nhất mà không ai có thể làm được ngoài Thạch Hoằng, và là thủ đoạn tốt nhất mà không ai có thể tưởng tượng được ngoài Thạch Hoằng. Bởi vì anh ta thiết kế mê cục này thật sự có thể nói hoàn mỹ, chứng cứ ngoại phạm quả thực không cách nào lật đổ. Giờ phút này, tất cả độc giả đều hiểu vì sao tiểu thuyết tên là "Nghi phạm X hiến thân", tất cả độc giả cũng đều nghe được tiếng khóc cuối cùng của Thạch Hoằng và tiếng linh hồn bị đập nát. Thanh âm xé nát linh hồn của vị nghi phạm Thạch Hoằng này vừa ra, giống như một tiếng sấm sét ầm ầm, đó quả nhiên là - - Thạch phá thiên kinh! Không sai, thật sự chính là long trời lở đất!