Chương 116: Long Thủ chi địa

Người mặc hắc bào vừa đi được nửa bước, trên không đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn đánh tới phía sau lưng gã. Nhưng người mặc áo bào đen lại không hề quan tâm, thân hình của y trực tiếp tiến vào đại trận của Trấn Yêu Tháp. Cùng lúc đó, Cao Quần Thư lại nhảy thẳng lên, ngăn ở phía trước bàn tay lớn kia. "Cao đại nhân, Cao Quần Thư!" thân ảnh Phương Vân Sơn hiển ra, trên người có vài vết thương, khuôn mặt y tràn đầy vẻ khó tin. "Vân Sơn, ngươi trở về, chẳng lẽ kẻ mặc áo bào trắng kia đã rút lui?" "Cao Quần Thư, tại sao ngươi lại thả kẻ xấu vào trận? !" Phương Vân Sơn phẫn nộ gọi thẳng tên Cao Quần Thư để chất vấn. "Hàng Ma Xử đã nằm trong tay ta, nếu ta không định buông tha gã thì ta chỉ cần ném Hàng Ma Xử vào trong đại trận, gã lập tức sẽ bị vây khốn, không cách nào thoát thân." Cao Quần Thư khẽ cười nói: "Lúc trước gã đã sớm phá hủy đại trận, mà bây giờ đại trận này lại hoàn hảo không tổn hao gì." Phương Vân Sơn vẫn không có ý định buông tha. "Rõ ràng là ngươi đã biết rõ phía dưới Trấn Yêu Tháp này cuối cùng có cái gì, cho dù gã có bị nhốt lại trong trận, nhưng chỉ cần gã thoáng phá hoại 1 chút, vận mệnh quốc gia của Đại Tần, thế cuộc trong thiên hạ..." Không đợi Phương Vân Sơn nói xong, Cao Quần Thư bỗng nhiên lắc đầu. "Ngươi nói những điều này. . . Lại có quan hệ gì với ta chứ?" Lời vừa nói ra, Phương Vân Sơn lập tức giật mình. Vô luận như thế nào, y cũng không thể ngờ mình sẽ nghe được lời nói như vậy từ trong miệng Cao Quần Thư. Lời này chắc chắn không nên xuất ra từ Cao Quần Thư, 1 vị ti chủ Giám Thiên Ty, người đã lo lắng hết lòng cho vương triều Đại Tần trong hơn mười năm qua. Thấy bộ dạng của Phương Vân Sơn vẫn sững sờ ở chỗ cũ, nụ cười trên mặt Cao Quần Thư lại tăng thêm vài phần. "Thế nào, ta nói không đúng sao?" "Đương nhiên không đúng!" "Vậy thì coi như không đúng đi." Cao Quần Thư hiển nhiên cũng không định thuyết phục Phương Vân Sơn, thế gian này vẫn luôn có những người hết sức chân thành. Nếu ai cũng như lão như vậy thì thiên hạ này chẳng phải sẽ rối loạn không ngừng. "Cao đại nhân, tạì sao..?" Phương Vân Sơn vẫn nghĩ mãi mà không rõ. Cao Quần Thư thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn người bộ hạ cũ mà chính mình một tay đề bạt đi lên. "Vân Sơn, ta đã bị vây ở Đệ Thất cảnh quá lâu." "Ta không hiểu." Phương Vân Sơn lắc đầu. "Từ ngàn năm trước, Giám Thiên Ty thành lập bởi vì vận mệnh quốc gia Đại Tần, các tu sĩ muốn mượn dùng vận mệnh quốc gia tu hành sẽ gia nhập Giám Thiên Ty, Đại Tần cũng mượn nhờ lực lượng của các tu sĩ này để bình định yêu tà trong thiên hạ." "Ngài muốn nói điều gì?" Những thứ này Phương Vân Sơn đều biết. "Ngươi có từng nghe nói, từng có tu sĩ nào của Giám Thiên Ty tu luyện tới Đệ Bát Cảnh chưa?" Câu hỏi này khiến cho Phương Vân Sơn khó trả lời. Y không nói nên lời, dường như dù là Đệ Nhất ti chủ khi xưa cũng chưa từng đột phá đi! Cao Quần Thư lắc đầu nói. "Thành cũng vận mệnh quốc gia, bại cũng do vận mệnh quốc gia, khi tu vi của ngươi càng cao chỗ đứng ở Giám Thiên Ty sẽ càng cao, mới càng được ích lợi nhiều hơn." "Đệ Thất cảnh còn được gọi là Nhập Đạo cảnh, Đạo có nghĩa là tu sĩ đã có mục tiêu của mình, cảm ngộ ..., Đạo rất huyền diệu, không cách nào có thể giải thích. Nhưng trong Giám Thiên Ty, Đạo của những người như chúng ta đã trở nên cố định. Ai không lấy thiên hạ là trách nhiệm của bản thân sẽ không thể nào đột phá Đệ Thất cảnh, cả cuộc đời sẽ không thể nào nhập đạo." "Đây chính là lý do Giám Thiên Ty lại có nhiều người dừng lại ở Đệ Lục cảnh đỉnh phong như vậy mà không thể đột phá, đây là do tâm của bọn họ còn chưa đủ sạch sẽ a." Nghe nói thế, Phương Vân Sơn nhíu mày nhìn Cao Quần Thư.· "Như vậy nghĩa là tâm của ngươi cũng không sạch sẽ." "Bởi thế khi tu vi của ta rớt xuống, nội thương sẽ càng khó lành." Cao Quần Thư cũng không phủ nhận. "Nếu vận mệnh quốc gia của Đại Tần bị phá hư thì ngươi cũng không có lợi." Phương Vân Sơn nói, "Ngươi là ti chủ của Giám Thiên Ty, nếu nói là ai trong thiên hạ này cùng vận mệnh quốc gia liên quan sâu nhất, ngoại trừ Hoàng tộc của Đại Tần cũng chính là ngươi." "Cho nên. . . Mới phải cắt đứt a." Con ngươi của Phương Vân Sơn đột nhiên co lại. "Ngươi muốn phá rồi lại lập?" Cao Quần Thư gật đầu cười. "Mới vừa rồi vị Bái Đế miệng còn hôi sữa kia của ngươi quyết đoán liên tiếp xử tử hơn 10 vị trọng thần triều đình? Nếu không có ta cho y chống lưng, chỉ bằng cái tính tình nhát như chuột đó, y dám sao?" Phương Vân Sơn thực sự khó có thể tin. "Nói như vậy. . . Chuyện xảy ra ở hoàng lăng mấy ngày trước?" Cao Quần Thư cười mà không nói. ... Ở cạnh khán đài. Cuối cùng thì Lâm Quý cũng chém giết hai đối thủ Đệ Tứ cảnh. Nhưng hắn cũng đã phải vận dụng Dẫn Lôi Kiếm Quyết, nên lúc này linh khí trong cơ thể của Lâm Quý đã tiêu hao hơn phân nửa. Bên cạnh đó, Lục Chiêu Nhi cũng đã giải quyết xong đối thủ. Hai người dựa lưng vào nhau ngồi xuống dưới đất, thở hổn hển. "Tại sao bên phía tế đàn lại không có động tĩnh gì, Phương đại nhân đã trở về rồi mà." Lâm Quý cau mày nói. Hắn chỉ hy vọng chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc. Khuôn mặt Lục Chiêu Nhi cũng đã hiện lên vài phần nghi ngờ, nhưng nàng vẫn chưa mở miệng. Lôi Báo cũng đã trở về, trên người đã có vài vết máu, y ngồi đối diện với Lâm Quý. Y hơi ngạc nhiên nhìn hai người Lâm Quý và Lục Chiêu Nhi đang dán chặt vào nhau. "Đây là …, Lâm lão đệ sắp trở thành rể quý trong phủ Trấn Quốc Công rồi hả?" "Lôi Báo, ngươi không nói lời nào cũng không ai coi ngươi là câm điếc đâu." thanh âm của Lục Chiêu Nhi vang lên. Lôi Báo cười lắc đầu, rồi nháy mắt với Lâm Quý mấy cái. Lâm Quý thì coi như không thấy. Đúng lúc này, phía xa lại có người đi tới. "A di đà phật." Lâm Quý nhìn về phía thanh âm truyền đến, hắn phát hiện người đang tới chính là đại sư Hành Si. "Lâm thí chủ, đi theo ta." Lâm Quý đứng dậy, khó hiểu hỏi: "Đại sư tìm ta có chuyện gì?" "Cứ đi theo ta là được." Tiếng nói hạ xuống, đại sư Hành Si xoay người rời đi. Lâm Quý nhìn lại Lục Chiêu Nhi và Lôi Báo. "Cùng đi." Lôi Báo nói. Lục Chiêu Nhi cũng gật đầu. Thấy đại sư Hành Si không hề ngăn trở, ba người cùng nhau đi tới. Sau một lát, 3 người đi tới 1 nơi bên trong rừng rậm Ở đây không chỉ có đại sư Hành Si, Lâm Quý cũng gặp lại hai người quen cũ. "Bình Tâm đạo nhân? Chương Di đại sư?" Trong lòng Lâm Quý máy động, hai người hắn không hề muốn nhìn thấy nhất cũng đã đến. Chương Di đại sư tụng lên Phật hiệu, chắp tay trước ngực cúi người hành lễ. Bình tâm đạo nhân cười nói: "Lâm Quý, có một chuyện cần phải đích thân ngươi ra tay." "Chuyện gì?" Bình Tâm đạo nhân chỉ ra sau lưng, nơi đó có một cái cửa động đi thông xuống lòng đất. "Đi một chuyến đến chi địa, xử lý 1 chuyện phiền toái." "Long Thủ chi địa?" Lâm Quý khó hiểu. Bình Tâm đạo nhân giải thích nói: "Long Thủ chi địa ở ngay phía dưới Trấn Yêu Tháp, lời đồn Trấn Yêu Tháp trấn áp ngọn nguồn của long mạch, vậy cũng không phải là nói ngoa, mà là sự thực." Trong lòng Lâm Quý vang lên tiếng còi báo động mãnh liệt "Địa phương quan trọng như thế, ta làm thế nào vào được?" "Có kẻ muốn đánh cướp vận mệnh quốc gia của Đại Tần cho bản thân sử dụng, nếu không có ai ngăn cản, thiên hạ này sẽ lập tức đại loạn khắp nơi." Lâm Quý không muốn nghe nữa, da đầu hắn run lên. "Loại sự tình như thế này làm sao tới phiên ta đi giải quyết, ta chỉ mới là Thông Tuệ cảnh a." Nụ cười của Bình Tâm đạo nhân không hề giảm. "Lâm đại nhân còn nhớ lai lịch của Định Hồn Hàng Ma Xử kia không?" "Nó là mắt trận của Trấn Yêu Tháp." Bình Tâm đạo nhân gật đầu nói: "Thời điểm này đại trận của Trấn Yêu Tháp đã được sửa chữa gần xong, ngươi chỉ cần đưa Hàng Ma Xử trở về vị trí cũ, đại trận sẽ khôi phục hoàn toàn." "Hàng Ma Xử đã không còn ở trên tay của ta, việc này ta đúng là lực bất tòng tâm!" Lâm Quý trực tiếp từ chối. "Hàng Ma Xử không có nhưng ở đây còn có cái khác." Tiếng nói vừa dứt, trong tay Bình Tâm đạo nhân chợt xuất hiện một đồng tiền. Thấy đồng tiền này, sắc mặt Lâm Quý lập tức trở nên khó coi tới cực điểm. "Tam Sinh Tiễn?" "Quá khứ, hiện tại, tương lai." Bình Tâm đạo nhân gật đầu cười. "Và Vị Lai Tiễn đang ở trong tay của ngươi."