Chương 117: Kinh biến

Lâm Quý lấy từ trong ngực ra 1 đồng tiền giống như đúc đồng tiền trong tay Bình Tâm đạo nhân. Đây là đồng tiền lần trước ở Lương Thành, thời điểm Bình Tâm đạo nhân coi xong tính mạng cho hắn sau đó để lại luôn. Khi đó Lâm Quý cũng đã cảm thấy có chút không đúng, nhưng qua lâu như vậy cũng không hề có động tĩnh, hắn hầu như đều đã quên mất chuyện này. Lúc này thấy Bình Tâm đạo nhân nhắc tới, trong lòng Lâm Quý chỉ cảm thấy có 3 phần khiếp sợ, 7 phần tức giận. Phải chăng đầu óc của đám người này có bệnh, tính kế một việc mà lại tính kế lâu như vậy. Khi đó sự việc Quỷ Vương Lương Thành còn chưa kết thúc, gã Bình Tâm đạo nhân đáng ghét, Thiên Cơ chết tiệt này cũng đã tính đến giờ khắc này rồi sao? Chẳng lẽ lúc đó gã đã đoán được trước hay gã chỉ tùy tiện để lại chuẩn bị để phát huy tác dụng về sau? Lâm Quý nhìn Bình Tâm đạo nhân. "Bình tâm lão đạo, ngươi đã gặp ta mấy lần, ta có từng bạc đãi ngươi không?" "Chưa từng, mỗi lần gặp mặt Lâm đại nhân đều tiếp đãi bần đạo hết sức ân cần, bần đạo cảm kích muôn phần." Bình Tâm đạo nhân vừa cười vừa nói. "Đã như vậy, vì cớ gì ngươi lại muốn gài bẫy ta, nhất định phải đẩy ta vào trong hố lửa?" sắc mặt Lâm Quý xám đen lại. Bình tâm lại lắc đầu. "Việc này sẽ giúp ngươi có đại công đức, như thế nào lại gọi là gài ngươi?" "Đại công đức cũng phải có mệnh mới hưởng thụ được." Lâm Quý âm trầm nói, "Dám tranh giành vận mệnh quốc gia Đại Tần, có thể coi là nhân vật nhỏ sao? Đặc biệt là ngươi tại sao lại để cho 1 bộ đầu Đệ Tứ cảnh như ta nhận nhiệm vụ này, như vậy có gì khác là mang ta đi chịu chết?" Nghe nói như thế, ở bên cạnh, Chương Di đại sư cười lớn. "Nguyên lai thí chủ đang lo lắng việc này. . . Kính xin Lâm thí chủ yên tâm, lão nạp sẽ đi cùng với ngươi lần này." "Chương Di đại sư cũng muốn dính vào việc này?" Lâm Quý khẽ nhíu mày. "Thực sự không phải lão nạp muốn xen vào việc của người khác, có điều không mặc kệ việc này được." Chương Di đại sư chắp tay trước ngực thi lễ, tiếp đó vị lão tang này đưa ngón tay chỉ vào cửa vào địa đạo trên mặt đất. "Lâm thí chủ, không còn thời gian để chậm chễ, xin mời?" Lâm Quý chợt quay lại nhìn Lục Chiêu Nhi và Lôi Báo. Thời điểm này, khuôn mặt Lục Chiêu Nhi đã có vài phần lo lắng, nhưng nàng cũng không mở miệng mà chỉ nhìn Lâm Quý. Hiển nhiên, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Quý. Lôi Báo thì mặt không cảm xúc, giống như không nghe thấy chuyện này. Lâm Quý vừa mấp máy miệng vừa nhìn về phía Bình Tâm đạo nhân. "Bình tâm lão đạo, nếu như ta không đi xuống thì hậu quả sẽ thế nào?" "Nếu như vận mệnh quốc gia Đại Tần bị cướp đi, thế cục của Cửu Châu sẽ càng rối loạn hơn. Ở phía Bắc chiến sự sẽ lại tiếp tục, phía Tây sẽ phát sinh yêu tà gây họa." "Nói cụ thể hơn một chút." "So với hiện trạng của Cửu Châu sẽ ác liệt gấp 10 lần không sai biệt lắm." Bình Tâm đạo nhân nói giống như 1 việc không liên quan đến mình, nụ cười không giảm, "Vận mệnh quốc gia tàn lụi, cũng tức là vương triều Đại Tần sẽ đi về phía cuối con đường." "Thử nghĩ một chút, Vương triều tồn tại 1000 năm hủy hoại chỉ trong chốc lát, Giám Thiên Ty cũng không còn tồn tại. . . Giới yêu tà, hạng người dã tâm bừng bừng, hoặc những tông môn thế gia luôn bị áp chế trong 1000 năm...." Bình Tâm đạo nhân đang muốn nói tiếp thì Lâm Quý đã giơ tay lên đã cắt đứt. "Ý ngươi chính là nếu ta không đi xuống, thế đạo này sẽ phải xong con bê đúng không? Ha ha, ta chỉ là một tên tu sĩ Đệ Tứ cảnh nho nhỏ, quan Tổng Bộ lục phẩm ở Lương Châu, chẳng lẽ lại trọng yếu như vậy?" "Đây là trời ban cho nhiệm vụ lớn, nói rõ ngươi có vận khí không cạn." Bình Tâm đạo nhân nhân giải thích thêm một câu. Lâm Quý liếc mắt, đây là không trâu bắt chó đi cày, rất ép buộc. Sau khi thở dài một tiếng, Lâm Quý lại hỏi: "Vị Lai Tiễn dùng như thế nào?" "Vật này có khả năng chứa đựng lực lượng của bảo vật khác, chỉ cần có được vài phần khí tức của Định Hồn Hàng Ma Xử, nó có thể duy trì đại trận của Trấn Yêu Tháp trong nửa canh giờ." Bình Tâm đạo nhân vuốt vuốt chòm râu dê trên cằm, nói: "Mang nó tới Long Thủ chi địa, sau đó đại trận sẽ mở ra, Chương Di hòa thượng sẽ giải quyết cái tên có ý đồ trộm trời kia, ngươi chỉ cần tự bảo vệ mình là được." "Chuyện đơn giản như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn ta?" Lâm Quý nghĩ mãi mà không hiểu. "Bởi vì chuyện này cần mượn vận khí của ngươi, người bên ngoài cho dù có mang được Vị Lai Tiễn đi xuống thì cũng không cách nào khởi động đại trận, duy nhất 1 mình ngươi có thể." Lâm Quý hơi trầm mặc một lát. "Muốn đi sao?" Lục Chiêu Nhi hỏi từ sau lung hắn. Lâm Quý xoay người lại. "Ta có quyền từ chối sao?" Hắn đã ước gì có thể chạy đi thật xa. Khi đang nói chuyện, Lâm Quý cũng nhìn về phía Bình Tâm đạo nhân, trong ánh mắt của hắn nổi lên ý tứ cực kỳ tức giận. "Gã lỗ mũi trâu chết tiệt này đã sớm nhìn chằm chằm vào ta, hơn nữa cũng không hề nói một tiếng! Đến giờ khắc này, không đi cũng phải đi." Nghe thế, giống như bị Lâm Quý ảnh hưởng, Lục Chiêu Nhi cũng trợn mắt hung hăng nhìn chằm chằm Bình Tâm đạo nhân. "Chính ngươi coi chừng." Lục Chiêu Nhi cũng không nói tới chuyện đi cùng xuống dưới, nàng đã không còn là tiểu cô nương lỗ mãng, tự nhiên biết cho dù mình đi cũng chỉ gây cản trở. "Yên tâm đi." Lâm Quý trấn an một câu, hắn cũng gật đầu với Lôi Báo, sau đó hắn đi thẳng về phía cửa động. Nhưng ngay lúc hắn vừa mới bước đi, đột nhiên sau lưng có 1 luồng gió ập tới "Cẩn thận!" Lục Chiêu Nhi hô vang lên 1 tiếng. Ngay sau đó, Lâm Quý chợt thấy Lôi Báo cầm một thanh đại đao, hung hăng chém thẳng về phía hắn. Khoảng cách gần như vậy, hắn thực sự không kịp tránh. Ở bên kia, Bình Tâm đạo nhân và Chương Di đại sư cũng khẽ biến sắc. "Tặc tử lớn mật!" Nhưng hết thảy cũng phát sinh ở tốc độ ánh sáng giữa, Chương Di đại sư cho dù tu vi cao thâm cũng không còn kịp rồi. Ngay khi thanh đại đao sắp bổ xuống, Lục Chiêu Nhi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lâm Quý, nàng muốn ngăn cản một đao kia thay cho Lâm Quý. "Tránh ra!" Lâm Quý chợt biến sắc. Nhưng đã không còn kịp rồi, đại đao đã hung hăng rơi vào trên người Lục Chiêu Nhi, lưu lại một vết máu thật dài. Cùng lúc đó, một mực bí mật đề phòng đại sư Hành Si cuối cùng đã kịp phản ứng, một chưởng ấn vào lưng của Lôi Báo. "A!" Lôi Báo kêu thảm một tiếng rồi ngã trên mặt đất, mắt thấy hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu. Lâm Quý không để ý gã chút nào, hắn ôm lấy Lục Chiêu Nhi đỡ nàng xuống đất, trong mắt hơi phiếm hồng. Sauk hi dùng thần thức dò xét thương thế, hắn mới phát hiện Lôi Báo ra tay đột nhiên nên không kịp tụ lực. Tuy rằng ngoại thương của nàng rất nghiêm trọng, nhưng Lục Chiêu Nhi cũng không cần lo lắng về tính mạng. Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Quý thở dài một hơi, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. "Ngươi. . . Cần gì chứ." Sắc mặt Lục Chiêu Nhi hơi tái nhợt, nàng nhăn nhó tránh khỏi cái ôm của Lâm Quý, rồi nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đất. "Ngươi có chuyện lớn phải làm, ta bị thương tốt hơn là ngươi bị thương." "Nha đầu ngốc. . ." Lâm Quý định nói, hắn có Lưu Ly bảo giáp làm áo lót, một đao của Lôi Báo chưa chắc đã làm hắn bị thương. Nhưng khi nhìn vết máu loang lổ từ vết đao trước người của Lục Chiêu Nhi, cuối cùng hắn vẫn nhịn được câu nói nhảm này, ngược lại Lâm Quý nhìn về đại sư Hành Si. "Thỉnh cầu đại sư chăm sóc nàng một lát." "Là bổn phận của ta." Đại sư Hành Si khẽ gật đầu. Lại nhìn Lục Chiêu Nhi gật đầu, tiếp đó hắn hung hăng trừng mắt liếc Lôi Báo đang ngất đi. Lúc này, Lâm Quý mới quay người đi về phía cửa vào của địa đạo kia, sau khi hít sâu một hơi, hắn cũng cúi đầu chui vào. Chương Di đại sư tụng Phật hiệu, theo sát phía sau. Địa đạo càng ngày càng dốc xuống, đen tối vô cùng. Lúc mới vừa tiến vào mà nói Lâm Quý còn có chút khẩn trương. Nhưng càng tiến vào sâu bên trong, khi ánh sáng hoàn toàn biến mất không thấy gì sau lưng, Lâm Quý tâm tình cũng đã bình tĩnh lại. "Chương Di đại sư." "Lâm thí chủ?" "Ở phía dưới, có phải là kẻ mặc hắc bào?" Lâm Quý đột nhiên hỏi. Chương Di đại sư rõ ràng sững sờ trong chốc lát, hơi ngoài ý muốn nói: "Tại sao Lâm thí chủ lại biết." "Ta đã từng gặp gã một lần." Lâm Quý đương nhiên sẽ không nói hắn đang hoài nghi Chương Di chính là kia kẻ mặc hắc bào, "Có thể nói cho ta nghe một chút đi, đại sư và tên mặc hắc bào đến cùng là quan hệ như thế nào?" "Nếu như Thí chủ đã hỏi, vậy lão nạp sẽ nói 1 cách đơn giản."