Chương 120: Nhân Quả Bộ hiện uy

Ngay lúc đó, khi phật chưởng khổng lồ kia sắp hạ xuống. Tà Phật cũng đưa một bàn tay ra, một chưởng đẩy ra ngoài. Một phật chưởng ám sắc đột nhiên xuất hiện, hai phật chưởng đâm vào nhau, trong lúc nhất thời, toàn bộ hang đá đều bắt đầu rung chuyển dữ dội. “Hòa thượng kia, ngươi và ta có cùng nguồn gốc, chẳng ai giết được ai, tội gì phải lãng phí sức lực chứ?!” Uy lực còn lại của phật chưởng hạ xuống, hiện rõ bóng dáng của Chương Di đại sư và tà phật Chương Di trên bầu trời đầy bụi. Chương Di đại sư mím môi, lại một trượng nữa đánh ra, lần này trên người hắn phát ra ánh sáng vàng, cả người đều phình lên mấy phần. “Trừng mắt la hán thân!” Áo cà sa trên người hắn bị cơ thể phình lên đến nỗi rách ra, cả người cao hơn 3 mét, giống như núi cao đè bẹp mà đi về phía tà phật. “Ngươi nói không sai, lão nạp quả thực muốn giải thoát! Bộ mặt vừa rồi của ngươi suýt nữa thuyết phục được ta!” Vừa nói, vẻ mặt phẫn nộ của Chương Di càng hiện ra rõ hơn. Tà phật không ngừng né tránh sự công kích của Chương Di, lại khó hiểu nói: “suýt nữa?” Tốc độ của Chương Di đại sư càng lúc càng nhanh, quyền cước mang theo sức mạng, mỗi lần hạ một quyền đều sẽ làm cho hang động rung chuyển. “Nhưng mà tên hòa thượng đáng chết nhà ngươi lẽ nào đã quên, năm đó chúng ta ghét gì nhất ở Tây vực à!” Vừa nói xong, tà phật mở to đôi mắt. “Hòa thượng ngươi chỉ vì chuyện này? mà ngươi muốn ngăn cản ta?” “Ngươi còn nói nữa!” Chương di đại sư đột nhiên tăng tốc, một bàn tay vung mạnh ra, không thèm để ý mà hung hăng siết lấy tà phật trong bàn tay. “Lão nạp xưa nay ghét nhất người khác gọi mình là hòa thượng, cho dù chính mình cũng không được!” Chương Di bỗng nhiên dùng lực. Sắc mặt của Tà Phật bị bóp méo nhưng cũng không kêu lên, chỉ có ánh mắt ánh lên chút mơ hồ. “Chỉ vì cái này? chắc cậu cũng biết, tôi thích nhất gọi các hòa thượng khác là lừa hói!‘’ Cơ thể của Từ Phật đột nhiên xẹp lại , giống như bị rò rỉ khí ra vậy, trượt khỏi tay của Chương Di đại sư. Vừa tiếp đất, cơ thể của hắn lại khôi phục về hình dáng ban đầu. “ Xem ra hôm nay ngươi và ta nhất định phải quyết sinh tử… cũng tốt, trước khi ngươi lấy đi long mạch, mong ngươi diệt trừ giặc trong, ta cũng bớt được đại nạn“. Vừa dứt lời, thân thể của Tà Phật đột nhiên phồng lên, biến thành cùng kích thước với Chương Di đại sư. Hai người cùng lúc ra tay, hai nắm đấm đụng vào nhau sau đó mỗi người cùng lùi lại ba bước. Lâm Qúy đứng từ xa chứng kiến trận chiến này có chút cau mày. Cuộc đối thoại vừa nãy của Chương Di đại sư và Tà Phật , làm hắn suy nghĩ ra một vài điều. Cái gọi là lừa hói, Chẳng qua cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Lâm Quý luôn đứng ở bên cạnh, cũng hiểu ra được không ít điều. Tà Phật và Chương Di phân ra hai thân phận thiện và ác, người thiện làm việc thiện nhưng trong tâm lại có ác ý, kẻ ác làm việc ác nhưng trong lòng lại có thiện ý. Sự mâu thuẫn này đã cuốn lấy bọn họ cả nghìn năm. Nhất định phải chấm dứt mới được. “Trước kia Chương Di đại sư do dự rất lâu, có lẽ ác ý trong tâm đang quấy phá… cách gọi con lừa hói này, hơn một nửa chỉ là mượn đề tài để nói chuyện với chính mình mà thôi, hắn ta không phải vì ngăn cản Tà Phật mà ra tay động thủ, mà có khả năng là muốn trút ra bất mãn và phẫn nộ trong lòng.’’ “Hoặc có thể hắn ta muốn mượn sự phẫn nộ này để đạt được mục đích ngăn cản Tà Phật. ” Nghĩ đến đây , Lâm Quý ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang giao chiến. Vẫn ngang tài ngang sức như cũ. Ngày lúc này, tiếng của Chương Di đại sư truyền đến. “Lâm thí chủ, lấy Trư Long Cốt ra đi” “ Ngươi dám! ” Tà Phật hét lên một cách vô cùng tức giận . Chương Di đại sư cũng không để ý đến hắn, vừa gắng sức ôm lấy hắn, vừa nói với Lâm Quý rằng:" Đem tam sinh tiễn phóng lên trư long cốt, long mạch thật ngay lập tức sẽ hiện ra!" Lâm Quý không dám trì hoãn, bây giờ không có thời gian để do dự. Hắn vội vàng chạy về phía trư long cốt. Nhưng đúng lúc này, hắn ở ngay bên cạnh hang động, đã cảm nhận được sự uy áp của Triều Đại nhà Tần đến từ chính Cửu Châu long mạch. Sương mù màu tím xung quanh thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lúc bản thân ở trong đó, chỉ sau một hai hơi thở, linh lực trong cơ thể Lâm Quý đã bắt đầu bạo loạn. "Hừm" Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trên da đã bắt đầu rỉ máu. "đây chính là sức mạnh của long mạch sao? Ta ngay cả đến gần cũng rất miễn cưỡng" Lâm Quý lảo đảo tiến đến bước đi từng bước một. Đi không được hai bước, bên cạnh đột nhiên truyền đến một luồng kình phong. Còn không chờ hắn tránh né, thân ảnh của Chương Di đại sư đã chắn kình phong phía trước. Ầm ầm! Chương Di đại sư một chưởng đem tà phật đánh cũng không quên quay đầu lại nói:" Ngươi cứ đi đi, hắn không thể đả thương ngươi!" "Chương Di, ngươi sáng suốt một chút, đây là cơ hội duy nhất ta cho ngươi!" "Ngươi có bản lĩnh thì giết ta rồi hãy nói!" "A! đúng là lão hồ đồ, chọc tức ta sao!" Chương Di rất nhanh đã bức tà phật sang một bên. Không có tà phật quấy nhiễu, Lâm Quý cố nén sự khó chịu trong cơ thể, từng bước từng bước đi về phía trước, cuối cùng cũng đi tới chỗ trư long cốt trước mắt. Tới nơi, áp lực lúc trước bỗng nhiên yếu đi. Nhìn những đầu rồng trên vách hang đá, sương mù màu tím không ngừng truyền vào trư long cốt, Lâm Quý cũng không trì hoãn, trực tiếp đem tiễn đặt lên trư long cốt. Trong phút chốc, làn sương màu tím khói không ngừng lưu chuyển bỗng đột nhiên dừng lại. Chương Di đại sư và Tà Phật dừng tay theo bản năng, kinh ngạc nhìn về phía nhìn về phía Lâm Quý. Thế nhưng sự đình trệ này bất quá chỉ duy trì được vài giây. Đột nhiên, một tiếng giòn giã vang lên. Răng rắc. Lâm Quý sắc mặt đột nhiên biến sắc. Mạt Lai Tiễn trên Trư Long Cốt kia vậy mà bị cắt thành hai đoạn. Sương mù màu tím một lần nữa lại bắt đầu không ngừng hướng tới Trư Long Cốt hội tụ. Chương Di đại sư cùng Tà Phật bên kia sắc mặt từng người bất đồng. Chương Di đại sư sắc mặt khó coi đến cực điểm. "Nguy rồi, số mệnh trên Mạt Lai Tiễn không đủ, duy trì đại trận tháp trấn yêu đã tiêu hao quá nửa rồi......." Lời vừa nói ra, giống như để xác thực cho lời nói của Chương Di đại sư , đại trận chung quanh hang đá bắt đầu biểu hiện ra rõ ràng, đang chậm rãi trở nên nhạt dần. Đại trận sắp tan biến. " Ha ha ha, trời cũng giúp ta! " Tà Phật trên mặt tràn ngập hưng phấn, ai cũng không thể tưởng được, lại có thêm một hi vọng mới. "Là do trì hoãn quá lâu sao?" Chương Di đại sư than nhẹ một tiếng, hắn đã cố gắng hết sức rồi, lúc này cũng không có biện pháp nào khác. Cùng lúc đó, Lâm Quý ở phía trước của Trư Long Cốt cũng đã nghe thấy âm thanh của Chương Di đại sư. " Là số mệnh không đủ?" Nghe nói như thế, Lâm Quý trong lòng nhất thời có ý tưởng. Hắn cái gì cũng đều thiếu, nhưng có ít nhân quả trong người, chính là không thiếu số mệnh. Nếu miếng Mạt Lai Tiễn kia là mượn số mệnh của hắn ngụy trang thành Giáng Ma Chử, vậy hắn rõ ràng lại có thể mượn một ít năng lực sao? "Lại một lần, liều mạng vậy!" Lâm Quý cắn răng một cái, đi về phía trước từng bước, muốn đưa tay chụp vào Mạt Lai Tiễn bị cắt thành hai đoạn ở trên Trư Long Cốt. Chỉ là càng tới gần Trư Long Cốt, hắn càng phải chịu đựng áp lực ngày càng lớn. Tay hắn càng ngày càng gần, chính là ở chỉ cách Trư Long Cốt còn sót lại một tấc, cũng rốt cuộc không thể tiến lại gần nữa. " Đáng chết! " Sắc mặt Lâm Quý khó coi đến cực điểm, giờ này khắc này, hắn đã cảm nhận được, đại trận tháp trấn yêu phía sau đã muốn tiêu tán. Làn sương màu tím lại một lần nữa trải rộng hang đá, loáng thoáng còn muốn tản ra bên ngoài. Đột nhiên, trong lòng Lâm Quý khẽ động. Đưa tay luồn vào trong ngực, lấy ra quyển nhân quả của hắn. Đem quyển nhân quả cuộn thành một cuốn, hướng tới Trư Long Cốt kia truyền đến. Lúc này đây, Lâm Quý thậm chí cảm nhận được không có bất luận cái gì ngăn cản hắn. Ngay tại lúc quyển nhân quả tiếp xúc với Trư Long Cốt, trong nháy mắt, tất cả các dị tượng trong hang đá đều biến mất. Trư Long Cốt không hề trôi nổi giữa không trung, mà là dừng ở trên mặt đất. Tà Phật cùng Chương Di đại sư đang giao chiến bên kia cũng dừng lại công kích. " Tại sao có thể như vậy?"