Chương 121: Người áo bào trắng!

Bởi vì góc độ, Chương Di đại sư và Tà Phật đều chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lâm Quý. Ở long thủ chi địa này, thần thức đã sớm bị áp súc đến cực hạn, bởi vậy điều duy nhất bọn họ có thể nhận ra chính là số mệnh trên người Lâm Quý không ngừng vọt tới Trư Long Cốt. Nói chính xác hơn, đó là vận may tiền tài trong tương lai. “Lâm thí chủ, đại trận đã phá vỡ, nhanh chóng mang theo Trư Long Cốt rời khỏi hang đá!” Chương Di đại sư vội vàng hô to. “Tiểu tặc, ngươi dám!” Tà Phật thoát khỏi Chương Di, như phát điên xông về phía Lâm Quý, Chương Di đại sư vội vàng ngăn cản, nhưng Tà Phật hoàn toàn không để ý. Chương Di đại sư hung hăng chưởng một chưởng vào trên người Tà Phật, Tà Phật phun máu tươi, lảo đảo hai lần, ngược lại cách Lâm Quý càng gần hơn. “Lâm thí chủ cẩn thận!” Sắc mặt Chương Di đột nhiên biến đổi. Cùng lúc đó, Lâm Quý đã một lần nữa thu Nhân Quả Bộ lại, hơn nữa trực tiếp gánh Trư Long Cốt đã mất đi thần dị lên vai. Không có ảnh hưởng của long mạch, Trư Long Cốt này... hoặc là nói Ngụy Long Mạch, sớm đã không còn thần dị và uy áp như vừa rồi. Nghe được giọng nói phía sau, Lâm Quý cũng không quay đầu lại, chạy nhanh về phía thông đạo lúc tới. Bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu Chương Di đại sư có thể ngăn cản, tự nhiên hắn sẽ bình yên vô sự, nhưng nếu Chương Di đại sư ngăn không được thì hắn hoàn toàn không có biện pháp giãy dụa dưới tay Tà Phật Đệ Thất cảnh. Vừa mới đi ra ngoài hai bước, phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, ngay sau đó là một cỗ sóng khí đẩy Lâm Quý ra xa bảy tám thước. Lâm Quý chỉ cảm thấy giữa lưng mình đau nhói, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Cho đến lúc này, Lâm Quý mới dám quay đầu lại. Khi nhìn thấy Tà Phật cách vị trí vừa rồi của mình không quá hai ba thước, bị Chương Di đại sư ngăn lại, trong lòng Lâm Quý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn trời đất.” Không có thời gian để trì hoãn, Lâm Quý ôm Trư Long Cốt vọt vào trong thông đạo. Bên kia, Tà Phật và Chương Di đều nhìn theo Lâm Quý rời đi. Đến lúc này, Chương Di đại sư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Xem ra mưu đồ của ngươi thất bại.” Nghe Chương Di đại sư nói, Tà Phật giật mình, ngay sau đó trên mặt không có bao nhiêu phẫn nộ. “Bại thì bại, chịu tra tấn ngàn năm, ta đã sống đủ rồi.” Tà Phật thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt từ cửa thông đạo rơi vào trên mặt Chương Di đại sư. “Đến hôm nay, ta và ngươi cũng nên kết thúc.” “Đang có ý này.” Chương Di đại sư khẽ gật đầu. Nhưng ngay khi hai người đang chuẩn bị tiếp tục động thủ, cửa thông đạo phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Sau đó, bóng dáng Lâm Quý không ngừng lui về phía sau đã xuất hiện trong mắt của hai người. “Ồ?” Tà Phật ngây ngẩn cả người. Chương Di đại sư cũng nhíu mày. “Lâm thí chủ, sao ngươi lại quay lại...” Lời còn chưa dứt, sắc mặt Chương Di đại sư và Tà Phật đều trở nên vô cùng khó coi. Bởi vì một người tóc bạc có chút gầy gò, chậm rãi từ thông đạo tiến vào long thủ chi địa, xuất hiện ở trước mặt bọn họ. “Cao Quần Thư.” Sắc mặt Tà Phật âm trầm. Vừa rồi đánh đến cao hứng, xem nhẹ không ít chuyện. Cho đến lúc này, Tà Phật mới đột nhiên ý thức được, mình bị Cao Quần Thư đưa vào. Từ đầu đến cuối, mưu đồ thành hay không, đều rơi vào tay của Cao Quần Thư. “Cao đại nhân.” Hai tay Chương Di đại sư chắp lại, tất cả biểu cảm trên mặt đều biến mất, sắc mặt bình thản thi lễ. Lâm Quý thì có chút không biết làm sao, Cao Quần Thư tiến lên một bước, hắn cũng chỉ có thể ôm Trư Long Cốt lui về phía sau một bước. Rõ ràng Cao Quần Thư là cấp trên của mình, nhưng không biết vì sao, giờ này khắc này, Lâm Quý chỉ muốn tránh xa y. Cùng lúc đó, sau khi Cao Quần Thư đi vào hang đá, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tà Phật và Chương Di một cái, chỉ bình tĩnh vươn tay về phía Lâm Quý. “Đại nhân?” Lâm Quý khó hiểu. “Trư Long Cốt, cho ta đi.” Nghe vậy, Lâm Quý chần chờ một lát, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực của Cao Quần Thư, đặt Trư Long Cốt trên mặt đất, sau đó tự mình lui sang một bên. Cao Quần Thư khẽ gật đầu với Lâm Quý, sau đó đi tới bên cạnh Trư Long Cốt. Y nhìn về phía Tà Phật, trên mặt nổi lên vài phần ý cười. “Đa tạ.” Sắc mặt Tà Phật khó coi đến cực điểm. “Ngươi đa tạ ta cái gì?” Mặc dù trong lòng đã mơ hồ có dự cảm, dường như bản thân làm áo cưới cho Cao Quần Thư, nhưng Tà Phật thật sự không muốn thừa nhận mưu đồ của mình chỉ là quân cờ trong mắt người khác. Cảm giác thất vọng quá mạnh. Nụ cười trên mặt Cao Quần Thư không giảm. “Nhiều năm như vậy, ta chờ chính là giờ khắc này. Lúc trước ta trơ mắt nhìn ngươi phá hư đại trận của Trấn Yêu tháp, hao hết tâm tư giúp ngươi che giấu hành tung, để ngươi bỏ chạy, thậm chí ngay cả ngươi tế luyện vạn dân huyết cũng mặc kệ...” Lời này vừa nói ra, trên mặt Tà Phật rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ. “Ngươi là áo bào trắng?!” Trong mắt Cao Quần Thư mang theo vài phần châm chọc. “Một đám chuột nhắt không thể nhìn thấy ánh sáng, thật sự cho rằng Giám Thiên Ti quản giáo thiên hạ ngàn năm lại không phát hiện được dấu vết của các ngươi? Áo bào xám dẫn Tử Tình chính ra ngoài là vị lão bất tử kia của Trận Đạo Tông đúng không? Lần này mấy người khác vẫn chưa hiện thân, nhưng rốt cuộc là ai ta cũng biết, chẳng qua lười để ý tới mà thôi.” Lâm Quý ở một bên nín thở, thầm nghĩ mình không tồn tại. Áo bào trắng là Cao Quần Thư? Khó trách! Khó trách lúc trước ở Quỷ Vương thành, áo bào trắng chỉ là khôi lỗi. Theo như cách nói lúc trước, cái gì Hàng Ma Xử bất ngờ hiện thế quá mức ly kỳ, bây giờ xem ra, hoàn toàn là nói nhảm. Nguyên nhân chân chính người áo bào trắng là khôi lỗi là bởi vì bản tôn của nó là Cao Quần Thư còn ở kinh thành. Y đã lừa gạt được tất cả mọi người! “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tà Phật không nhịn được hỏi. Giờ này khắc này, nếu không phải gã chỉ còn vài phần công phu dưỡng khí, nói không chừng sẽ tìm Cao Quần Thư liều mạng. Cao Quần Thư mỉm cười, nhìn về phía Trư Long Cốt bên cạnh chân mình. “Ta ở Giám Thiên Ti đã lâu lắm rồi, bị ràng buộc ở Đệ Thất cảnh đỉnh phong cũng đã lâu lắm rồi.” “Quốc vận Đại Tần càng ngày càng hưng thịnh, ta liên lụy rất sâu với Đại Tần, bình cảnh cũng càng thêm vững chắc. Nếu Đại Tần không suy bại, ta muốn tránh thoát phần ràng buộc này thì phải trả giá quá lớn, ta không chịu nổi.” “Cho nên ngươi muốn quốc vận Đại Tần suy bại? Quốc vận Đại Tần có liên quan mật thiết đến long mạch Cửu Châu, ngươi phá hỏng long mạch Cửu Châu, ngày đó ngươi chịu đựng được?” “Không chịu nổi, cho nên mới có tràng diện như bây giờ.” Nụ cười trên mặt Cao Quần Thư càng lúc càng xán lạn, y giơ chân lên, hung hăng giẫm lên Trư Long Cốt trước mặt. Trong phút chốc, toàn bộ Trư Long Cốt vỡ thành bột phấn. Khí tức màu tím khổng lồ phun ra ngoài, tràn ngập toàn bộ không gian hang động. “Khí vận long mạch không ở trong long thủ, nhưng lại không rời xa long thủ. Cứ như vậy, chỉ cần đại trận Trấn Yêu Tháp khởi động lại, không bao lâu long mạch sẽ khôi phục.” “Nhưng giờ này khắc này, chính là thời khắc bạc nhược nhất của quốc vận Đại Tần!” Dứt lời, Cao Quần Thư đột nhiên phun ra máu tươi, cả người trở nên cực kỳ uể oải. Thậm chí Lâm Quý ở một bên còn có thể nhận ra khí tức trên người Cao Quần Thư đang suy bại với tốc độ cực nhanh, nhưng sau khi đến một thời điểm nhất định, suy bại lại ngừng lại. “Chỉ còn lại tu vi Đệ Lục cảnh hậu kỳ sao? Rơi xuống một đại cảnh giới, nhưng... rất đáng giá!” “Từ hôm nay trở đi, không còn ti chủ Giám Thiên Ti Cao Quần Thư gì nữa.” “Duyên phận giữa ta và Đại Tần dừng lại ở đây!”