Chương 129: Xa phu

Vốn dĩ Lâm Quý định ngủ lại ở huyện Thanh Dương mấy ngày. Nhưng sau khi gặp phải chuyện của Lỗ Thông, hắn không còn tâm tư này nữa. Sau khi đi tới huyện nha, rất nhanh hắn đã thấy Quách Nghị nghe được tin mà tới. Từ miệng Quách Nghị biết được, khoảng thời gian trước Chung Tiểu Yến hình như nhận được tin tức trong nhà, sau đó liền từ chức rời đi. Hiện giờ ở trong huyện, chỉ còn lại có một mình Quách Nghị chủ trì đại cục. Coi như Lương Châu vẫn còn may mắn yên bình, huyện Thanh Dương cách Lương thành cũng không tính là xa, vì vậy cũng có không ít chuyện phiền toái. Về phần Lỗ Thông, chỉ có thể trách mệnh của gã không tốt. "Một khi đã như vậy ta cũng yên tâm hơn." Sau khi tìm hiểu tình hình, Lâm Quý liền chuẩn bị rời đi. "Không tạm dừng một chút thời gian sao?" "Có công sai trong người, không thể trì hoãn." Lâm Quý trả lời lấy lệ. Hắn hẳn đang viện cớ đi Tương Châu ban sai. Sau khi rời khỏi huyện nha, có ý muốn từ chối lời đưa tiễn của Quách Nghị, Lâm Quý lại một mình tiếp tục đi về hướng Nam. ... Chuyện phát sinh trong kinh thành, rốt cuộc vẫn lan truyền đến tất cả các nơi hẻo lánh của Trung Nguyên Cửu Châu. Vốn là bởi vì Trấn Yêu Tháp ở Đại Tần Cửu Châu bị phá mà hỗn loạn, rõ ràng đã thoát ly khỏi sự khống chế của triều đình. Loại thoát ly này, trên thực tế không phải là tạo phản, mà là ở trong lòng bách tính trăm họ, uy vọng của triều đình Đại Tần đã xuống dốc không phanh rồi. Hơn nữa tông môn các nơi, thế gia đều trong sáng ngoài tối ngầm tuyên truyền xúi giục. Hiện giờ trong mắt của dân chúng, chính là đã sắp đến thời điểm thay đổi triều đại mới. Đây chính là hỗn loạn do long mạch gây ra. Một khi sự việc xử lý không tốt, Đại Tần sẽ bị rối loạn, vạn kiếp bất phục. ... Năm thứ nhất Thịnh Nguyên. Ngày 9 tháng 10. Trên con đường từ Lương Châu đến Quan Đạo ở Tương Châu, một đoàn xe đang từ từ tiến về phía trước. Đây là một đoàn đội thương nhân bao gồm mười xe chở hàng và hai xe ngựa, phía trước của kiệu xe ngựa còn treo lên những lá cờ "Trăm Dặm". Tiêu cục Trăm Dặm, là tiêu cục của Lương Châu rất có tiếng tăm, ở trong chốn giang hồ cũng có vài phần thể diện, bởi vậy cũng thường được các thương đội thuê để qua lại giữa Lương Châu cùng với các nơi khác. Trên bầu trời bay lất phất những bông tuyết nhỏ, sau khi bông tuyết dừng ở trên thân thể người rồi mới tan ra, bây giờ vẫn còn chưa phải là thời điểm trời giá rét lạnh buốt nhất. Trên người của đám hộ vệ, phụ xe đều đã ướt sũng. Có vài người âm thầm oán giận lão thiên gia đui mù, tháng mười đã thổi tuyết. Cũng có kẻ gian lận dùng mánh khóe, lặng lẽ ngồi ở trên xe ngựa áp tải hàng hóa, làm cho con ngựa vốn đã vất vả gánh hàng hóa nặng lại càng nặng thêm vài phần. Còn có một số khác mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại chỉ để ý đến con đường đi về phía trước, mỗi bước đi sẽ lắc lư hai hạ, miễn cưỡng mở to mắt nhìn xem phía trước, sau đó lại nhắm mắt lại. Áp tiêu từ trước đến nay chưa bao giờ là công việc thoải mái. Hai chiếc xe ngựa được bảo vệ đi ở giữa đoàn xe. Xe ngựa ở phía sau tinh xảo hơn, trên cửa sổ còn dán giấy cắt, đó là một con thỏ nhỏ sinh động, dưới ánh nến mờ ảo trong xe nhìn trông có vài phần linh động. Mà xe ngựa ở phía trước lại có chút cổ xưa, trong lúc tiến về phía trước, luôn có những âm thanh "kít két kít két", giống như bánh xe đã xảy ra một chút vấn đề. Trong chiếc xe kiệu phía trước, một thanh niên thân mặc trường bào xám trắng, đang ngồi dựa vào trước cửa xe, roi ngựa trong tay cái được cái không dừng ở trên mông ngựa, bản nhân hắn lại nhắm mắt lại, giống như tỉnh lại như không tỉnh. Đột nhiên, bánh xe nghiền qua một tảng đá, làm cho xe ngựa xóc nảy một chút. Người thanh niên nhất thời bị bừng tỉnh, nhìn nhìn chung quanh, thấy không có gì dị thường, vì thế lại chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng đúng lúc này, rèm cửa của xe kiệu bị xốc lên. Là một quản gia dáng vẻ trung niên. "Lâm tiên sinh, đến chỗ nào rồi?" "Sắp ra khỏi Lương Châu rồi." Lâm Quý từ trong lòng lấy ra một phần bản đồ, lướt qua nhìn, ngáp dài nói. Nói xong, Lâm Quý lại quay đầu lại nhìn về phía người trung niên trong xe kiệu. Y là Ngô quản sự của Vận thông thương hội. Ngày ấy sau khi rời khỏi huyện Thanh Dương, Lâm Quý đi một mạch về hướng Nam, chính là đi Quan Đạo, đúng lúc thì gặp được đoàn xe vận thông thương hội này. Vì thế hắn liền Mao Toại tự đề cử mình. (Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin với khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ trí năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.) Sau khi chỉnh đốn vài tên tiêu sư Trăm Dặm của tiêu cục, hắn thuận lợi trở thành một gã xa phu tạm thời kiêm tiêu sư của vận thông thương hội. Trên đường tiến về Tương Châu cuối cùng cũng không cô đơn. Ngô quản sự thấy Lâm Quý tựa hồ không muốn nói chuyện, cũng không lại tiếp tục quấy rầy nữa, chỉ là để cho Lâm Quý dừng xe lại, chính mình lại xuống xe ngựa, đi đến xe ngựa phía sau. Đi tới chiếc xe ngựa dán con thỏ giấy kia. "Tiểu thư, sắc trời đã tối rồi, có muốn tìm một nơi cắm trại không? Thời tiết tháng mười tuyết rơi này, các huynh đệ đã đi một ngày rồi, muốn đi tiếp cũng không dễ dàng." Cửa sổ xe bị đẩy ra, lộ ra dung mạo của chủ nhân bên trong. Là một mỹ nữ xinh đẹp, mắt phượng, có lẽ tầm ba mươi tuổi, trời sinh có vài phần ma mị. Trên mặt của nàng cũng mang theo vài phần mỏi mệt, mặc dù là ngồi ở trong xe kiệu, nhưng mấy ngày này gấp rút lên đường chung quy vẫn là không thoải mái. "Cứ làm theo ý ngươi nói đi." Trình Mỹ Phượng cân nhắc một chút, lại nói, "Lại phát thêm cho các huynh đệ chút tiền thưởng nữa." "Tiểu thư, trong rừng núi hoang vắng này, có tiền cũng không nên tiêu đi..." "Cũng không phải cả đời đều ở tại rừng núi hoang vắng này, đám thủ hạ đã vất vả như vậy, cũng không nên bạc đãi bọn họ, cứ làm theo lời ta nói đi." "Vâng." Ngô quản sự lên tiếng. Đoàn xe rất nhanh đã tìm được một chỗ bằng phẳng để cắm trại, Ngô quản sự cũng sắp xếp nhân thủ lần lượt phát tiền thưởng cho đoàn người. Một người một lượng bạc. Ngay cả Lâm Quý cũng chỉ là gia nhập đoàn tạm thời cũng được phát tiền thưởng. Một lượng bạc đối với người thường mà nói, dĩ nhiên không tính là ít. Khẩu phần một tháng cho một gia đình ba người cũng chỉ có ba hoặc năm lượng mà thôi. Lâm Quý đứng lên nhận bạc, nói lời tạ ơn. Sau đó hắn lại tìm một ít củi lửa, âm thầm dùng linh khí trừ khử ẩm thấp đi, làm một ngọn lửa bùng lên ở trước mắt hắn. Các nơi của doanh địa đã bắt đầu nhóm lửa, nhưng bởi vì tuyết trời ẩm ướt, không ít người đều đến chỗ Lâm Quý để xin ít lửa. Trong khoảng thời gian ngắn, dáng vẻ cằn cỗi nặng nề của đoàn xe chạy một ngày đường, rốt cục cũng tiêu tán đi một ít. Sau khi giúp đỡ người khác nhóm lửa xong, Lâm Quý mở bọc hành lý của mình ra. Lấy ra ba cái bánh nướng đã được chuẩn bị từ trước, lại đem các lọ đựng hồ tiêu, thì là, muối và các gia vị khác ra. Hắn dùng nhánh cây xiên vào bánh nướng rồi đặt lên trên lửa, dùng kiếm Thiên Cương làm dao găm, cắt vài nhát dao lên mặt bánh nướng rồi quét dầu sau đó rắc gia vị lên mặt bánh, nhìn rất ngon miệng. Một lát sau, mùi hương của bánh nướng đã lan rộng ra cả doanh địa. Thức ăn trong đoàn xe chỉ là một nồi rau luộc đơn giản, cộng với thức ăn cứng đông lạnh cùng lương khô. Dưới sự so sánh, bánh nướng này của Lâm Quý thật sự là hương thơm đả kích. Có người nhịn không được cơn thèm ăn, tiến đến xin xỏ, nhưng bị Lâm Quý vô tình từ chối. Nói đùa chứ, bánh nướng này của ta chính là phải tiêu tiền để mua đấy. Ta và ngươi vốn không quen biết nhau, ngươi lại muốn ăn bánh của ta sao? Không có cửa đâu! Có kẻ ỷ vào cơ thể cao lớn uy mãnh, ý đồ muốn đe dọa Lâm Quý, sau đó lại bị hắn đánh cho một cước nằm trên mặt đất lẩm bẩm, không đứng dậy nổi. Một lát sau, lại có người đến chỗ Lâm Quý. "Lâm tiên sinh." "Ngô quản sự, mời ngồi." Lâm Quý lộ ra vẻ mặt tươi cười lấy lệ. Ngô quản sự thu mình lại, ngồi ở bên cạnh Lâm Quý. Ban đêm gió có chút lớn, thổi trúng ngọn lửa trước mắt xiêu xiêu vẹo vẹo. Lúc nói chuyện mọi người đều nhả ra một làn khí trắng. Ngô quản sự nhìn thấy Lâm Quý không để ý tới mình, chỉ là tự mình ngồi ăn bánh nướng, trong lòng y nghẹn ngào, có vài phần không nói nên lời. Nhưng chính sự quan trọng hơn. "Lâm tiên sinh, ngài là... tu sĩ đúng không?" Nghe vậy, Lâm Quý liếc mắt nhìn Ngô quản sự một cái. "Có chuyện gì sao?" Ngô quản sự mím môi, cũng không biết là có ý gì. "Vừa rồi ta mới đi hỏi qua, đằng trước đi thêm vài chục dặm nữa, chính là phần cuối của của núi Thanh Sơn." "Đúng vậy, ba mươi dặm một đường trời, đi qua đường trời đó, chính là ranh giới của Tương Châu."