Chương 131: Vô danh tiểu tốt

Vừa nghe được lời nói của mã phỉ, trên mặt của mọi người trong đội xe rõ ràng nổi lên vẻ hoảng sợ. Hàn Tiến vội vàng đi đến phía sau đoàn xe, tới phía trước đám người. "Anh hùng chờ một chút, tại hạ là Hàn Tiến của Bách Lý tiêu cục, Ở đây có 500 lượng ngân phiếu, kính xin anh hùng cho chút tình mọn, giơ cao đánh khẽ..." "Bách Lý tiêu cục? Đó là cái thứ gì? Các ngươi có nghe qua sao?" Tên đầu lĩnh Mã phỉ nhe răng cười với thủ hạ của mình. "Bẩm Nhị đương gia, chúng ta chưa từng nghe nói qua." Đám lâu la cười lớn đáp lại. Tên mã phỉ được gọi là Nhị đương gia rõ ràng rất vừa lòng, gã nở nụ cười nhìn Hàn Tiến: "Ở đâu ra 1 tên vô danh tiểu tốt, lại dám đòi thể diện với đại gia? Chúng tiểu nhân, tiến lên!" Tiếng nói vừa dứt, mười mấy tên mã phỉ cỡi ngựa phi thẳng đến đoàn xe. Sắc mặt Hàn Tiến lập tức trở nên khó nhìn tới cực điểm, y vội vàng hô to. "Tránh đi!" Nếu chỉ là bọn sơn tặc bình thường, trong đội xe cũng không hề thiếu hộ vệ, cho dù cứng đối cứng cũng không phải sợ cái gì. Thế nhưng mã phỉ lại bất đồng, nếu để hơn chục tên cưỡi ngựa xông vào trong đội xe, đoàn xe lập tức sẽ bị tự loạn trận cước, tử thương sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nghe được Hàn Tiến nói, mọi người trong đội xe vội vàng tránh đi. Nhưng sơn cốc rất nhỏ hẹp, đường lui cũng đã bị đá lớn chặn lại. Trong khoảng thời gian ngắn, y cũng không tìm được chỗ trốn nào thích hợp. Thời gian ngắn ngủi mấy cái hô hấp, tên mã phỉ được gọi là Nhị đương gia đã lao vọt tới phụ cận, gã cầm trên tay một thanh đại khảm đao, vừa áp sát gã đã nâng đao bổ thẳng về phía cổ của Hàn Tiến. Keng! Hàn Tiến nhấc trường kiếm chặn lại lưỡi đao, nhưng lực lượng cực lớn đánh vào cũng khiến y buộc phải lui lại ba bốn bước, suýt nữa thì ngã ra đất. "Ồ? Thật là có tài!" Nhị đương gia thấy Hàn Tiến có thể ngăn lại một kích của mình, thì lập tức hứng thú, gã tung người một cái nhảy xuống ngựa rồi lao vào quấn đấu cùng với Hàn Tiến. Chỉ qua 3-5 chiêu, Hàn Tiến đã bị dính 1 đao trên người, thoạt nhìn thì chẳng được bao lâu y cũng sẽ bị chém ở dưới đao. Cùng lúc đó, ở xe kiệu bên này. "Lâm tiên sinh." Sắc mặt Ngô quản sự tái nhợt tột cùng, hắn ở đâu gặp qua tràng cảnh như vậy. Lâm Quý bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đứng dậy cầm lấy trường kiếm. Vừa hay có mã phỉ vọt tới trước mặt hắn, tên mã phỉ này càn rỡ cười to, hung hăng chém một đao về phía Lâm Quý. Lâm Quý cũng lười quan tâm đến gã này, hắn phất tay vung trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ. Vỏ kiếm đập thẳng vào trên đầu mã phỉ, trực tiếp đánh ngã gã xuống đất cả người co quắp lại, mắt thấy là không sống được nữa. Ở bên trong một chiếc xe ngựa khác, Trình Mỹ Phượng vừa mới thấy một màn này, nàng cũng bất chấp thân phận tiểu thư, vội vàng nói: "Kính xin Lâm tiên sinh cứu chúng ta!" "Sau đó nhớ phải trả thêm tiền." Lâm Quý hơi gật đầu, hắn tiếp tục tiến đến phía sau đoàn xe. Mỗi khi đi ngang qua nơi nào, chỉ cần có mã phỉ vọt tới, hắn sẽ dùng vỏ kiếm gõ đầu, gõ một cái chết một tên. Hung thần ác sát như mã phỉ ở trong tay hắn thì so với hài nhi trong tã lót cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Chỉ một lát sau, khi Lâm Quý giống như nhàn nhã tản bộ đi đến phía sau đoàn xe, mới rồi còn hơn chục tên mã phỉ hung hãn, lúc này chỉ còn lại một mình gã Nhị đương gia. Cũng vì Nhị đương gia đang đối phó Hàn Tiến chưa có xông ra, bởi vậy lúc này gã còn có thể giữ lại được cái mạng nhỏ. Nhị đương gia cũng sớm thấy được thảm trạng của thủ hạ bên mình, lúc này trong lòng của gã đã khiếp sợ vô cùng, sớm biết trong đội xe này có cao thủ như vậy, gã nào dám ra tay. Lúc trước đám thủ hạ điều tra địa hình đã nói trong đội xe đều chỉ là chút ít đồ ăn vặt, gã mới dám không kiêng nể gì như vậy. Nhưng bây giờ lại nghĩ đến những thứ này cũng đã chậm, tên điều tra địa hình vừa rồi cũng đã bị người ta thu thập, lúc này ngay cả tìm người tính sổ gã cũng không biết phải tìm ai. "Ngươi là người phương nào? Dám phá hư chuyện tốt của Hắc Hùng Sơn chúng ta?" Nhị đương gia ngoài mạnh trong yếu quát lớn, nhưng gã càng đánh càng lui về phía sau, rõ ràng đang chuẩn bị chạy trốn. Lúc này, trong lòng Hàn Tiến đã yên tâm, trên người y mặc dù dính mấy vết đao, nhưng bởi vì Nhị đương gia khiếp đảm, y ngược lại càng đánh càng hăng. "Lâm tiên sinh thật có bản lĩnh!" Lâm Quý khoát tay áo, ánh mắt lại nhìn về phía trên. Tầm mắt của hắn bị hai tòa núi lớn ngăn trở, duy nhất chỉ có một đường bạch tuyến hẹp dài kéo đến phương xa. Lâm Quý đang nhìn phía trên đỉnh núi, chỗ đó có một bóng người, Ánh mắt của y cũng đang nhìn thẳng hắn. Nhìn nhau một lát, Lâm Quý thu hồi ánh mắt. Lâm Quý nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt Nhị đương gia, một bước đẩy Hàn Tiến sang bên cạnh, tiếp đó hắn vươn tay, dễ dàng tóm lấy cổ Nhị đương gia. "Hắc Hùng Sơn? Hắc Hùng Sơn tính là cái thứ gì, ngươi nghe qua sao?" Lâm Quý nhìn Hàn Tiến. "Hắc Hùng Sơn ngay ở trong cảnh nội của Tương Châu, có vài phần danh tiếng..." Hàn Tiến giọng điệu cứng rắn, y vừa mở đầu thì Lâm Quý đã không kiên nhẫn cắt ngang. "Ngươi nên trả lời chưa từng nghe qua, thứ vô danh tiểu tốt gì, lại dám ra đây muốn chết!" Hàn Tiến ngẩn người, ngay sau đó y mới phản ứng tới, đây là Lâm Quý đang đáp lại những lời lúc trước của gã Nhị đương gia. Cùng lúc đó, Nhị đương gia vẫn đang bị Lâm Quý tóm cổ, hai tay của gã đang cố gắng tách ra bàn tay Lâm Quý. Nhưng vô luận dùng sức như thế nào, gã vẫn không thể lay chuyển năm ngón tay như gọng kìm bằng kim loại đó. Gã bị nâng hai chân lên cách khỏi mặt đất, hai cái đùi đang không ngừng giãy giụa, ý đồ đạp vào người Lâm Quý, nhưng bất kể gã vùng vẫy ra làm sao, cũng không làm nên chuyện gì. Cảm giác từ từ hít thở không thông khiến cho gã sợ hãi tới cực điểm, sắc mặt của gã đã biến thành màu đỏ tím, lực đạo vùng vẫy cũng càng ngày càng yếu. "Anh hùng, tha cho... tha cho ta." Nhị đương gia dùng hết khí lực toàn thân cầu xin tha thứ. Trên mặt Lâm Quý nổi lên vẻ trào phúng. "Không phải nói nam làm thịt nữ mang đi sao? Ngươi không phải nam ư? Ta thấy vẫn nên dựa theo mệnh lệnh của Nhị đương gia ngươi mà hành động." "Ta... Ta..." Ở trong mắt Nhị đương gia nổi lên tuyệt vọng . Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên giữa không trung. "Đạo hữu, cho ta vài phần mặt mũi, thả gã đi thôi, việc này là Hắc Hùng Sơn ta có mắt không tròng." Lâm Quý xoay quay lại, hắn phát hiện người ở trên đỉnh núi lúc trước đã hạ xuống, đứng ở một bên. Người này ước chừng 40 tuổi đầu, hàm râu quai nón, trên mặt có vài vết sẹo, thoạt nhìn rất là dữ tợn. Y chắp tay về phía Lâm Quý, nhưng trong mắt lại ẩn chứa vài phần ác độc, vài phần uy hiếp. "Ngươi là ai?" Lâm Quý giơ lên lông mi. "Đại đương gia của Hắc Hùng Sơn, Hắc Lang." "Tên hiệu hay là ngươi cũng mang họ Hắc?" Lâm Quý thuận miệng đáp. Hắc Lang rõ ràng có chút không kịp trở tay, theo bản năng đáp: "Tên hiệu." Tiếng nói còn chưa dứt, đột nhiên một tia sáng màu trắng hiện lên ngay trước mắt y. Sắc mặt Hắc Lang đột biến. "Tạp chủng, dám đánh lén!" Hắc Lang chỉa mũi chân xuống đất, toàn bộ thân người như mũi tên nhọn lấy tốc độ cực nhanh rút lui. Thế nhưng tia sáng trắng này còn nhanh hơn, nhanh đến mức ý muốn tránh cũng không thể tránh. Phốc! Trường kiếm vào thịt, Hắc Lang phun máu tươi đầy miệng. Nhưng thế đi của trường kiếm vẫn không giảm, sau khi thân kiếm hoàn toàn tiến vào thân thể của y, lực đạo vẫn nhu cũ ghim Hắc Lang vào bên trên một vách đá. Phần bụng kịch liệt đau nhức khiến cho sắc mặt Hắc Lang lập tức tái nhợt hơn phân nửa, nhưng y càng tuyệt vọng hơn vì một kiếm này vừa vặn ghim vào đan điền của hắn! "Ngươi... Ngươi lại phế tu vi của ta!" Giọng nói Hắc Lang tuyệt vọng vang lên. Rặc rặc. Lâm Quý tiện tay vặn gảy cổ gã Nhị đương gia, rồi giống như tùy tiện ném đồ bỏ đi, hắn tiện tay quăng thi thể sang 1 bên. Tiếp đó hắn mới chậm rãi đi tới trước mặt Hắc Lang. Khi rút ra Thiên Cương Kiếm, máu tươi trên thân kiếm không ngừng chảy xuống từ mũi kiếm, sau một lát, thân kiếm lại không còn nhiễm một hạt bụi. Trường kiếm trở vào bao, Lâm Quý ở trên cao nhìn xuống Hắc Lang đang ngã trên mặt đất. "Hắc Hùng Sơn tính thứ gì, ở đâu ra thứ vô danh tiểu tốt, cũng dám đòi hỏi thể diện cùng với ta?"