Chương 133: Thông đồng

Thần thức Lâm Quý vừa động đã nhìn ra người trước mắt này có tu vi Đệ Tam cảnh trung kỳ. Hẳn là Bộ đầu của huyện Hoàng Lĩnh. “Là ta, trên đường ta bắt được một tên đầu lĩnh của đám thổ phỉ, đặc biệt tới đưa quan.” Lâm Quý một tay tóm lấy Hắc Lang nhấc lên, quơ quơ. Ngay sau đó, Lâm Quý đã chú ý tới, sau khi nhìn thấy Hắc Lang, trong ánh mắt của người trước mắt này rõ ràng hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã ẩn đi. Gã lại nhìn về phía Lâm Quý, ôm quyền. “Bộ đầu Lý Phi của huyện Hạ Hoàng Lĩnh. Đạo huynh thủ đoạn tốt, Hắc Lang này là Đại đương gia trên Hắc Hùng Sơn, ở biên cảnh Tương Châu là mối họa đã lâu.” “Lâm Quý, khách từ Lương Châu.” Lâm Quý đáp lễ, lại thuận miệng hỏi, “Lý Bộ đầu nhận ra Hắc Lang này? Nếu hắn đã là mối họa đã lâu, tại sao lại không bắt?” “Cái này...” Lý Phi chần chờ một lát, giải thích, “Địa thế Hắc Hùng Sơn phức tạp, Hắc Lang này cũng có tu vi Đệ Tam cảnh, lại giảo hoạt đa đoan, không phải không bắt, mà là không bắt được.” Nói xong, Lý Phi lại nhường đường. “Kính xin Lâm huynh tiến vào trong nói chuyện, huyện lệnh đã chờ rồi.” Lâm Quý kéo Hắc Lang, một đường đi theo Lý Phi đến ngoài đại sảnh. Vừa mới đi vào đại sảnh huyện nha, huyện lệnh phía trên đã hung hăng đập kinh đường mộc một cái. “Người tới quỳ xuống nói chuyện!” Còn không đợi Lâm Quý mở miệng, Lý Phi đã vội vàng chạy tới bên cạnh huyện lệnh, thấp giọng thì thầm vài câu. Lúc này huyện lệnh mới phản ứng lại. “Thì ra là anh hùng của Lương Châu, Hắc Lang này ở Tương Châu gây họa đã lâu, bây giờ cuối cùng cũng phải đền tội. Lý Bộ đầu, tiếp tục giam giữ Hắc Lang, lại lấy năm trăm lượng bạc cho vị anh hùng này.” “Tuân mệnh.” Lý Phi đáp một tiếng, đi về phía Lâm Quý. “Lâm huynh, giao Hắc Lang cho ta, việc này huyện nha sẽ giải quyết.” Nhưng chờ Lý Phi đi tới trước mặt Lâm Quý, lại nhìn thấy Lâm Quý giơ tay lên. “Chậm đã.” Trên mặt Lâm Quý mang theo vài phần trào phúng. “Luật mới của Giám Thiên Ti ban xuống chưa bao lâu nhỉ? Tu sĩ gây họa làm loạn, nên trừng trị như thế nào?” Vừa nghe lời này, Lý Phi và huyện lệnh liếc nhau một cái, hai người đều nhíu mày. Thấy bọn họ không nói lời nào, Lâm Quý tiếp tục hỏi: “Hai vị không rõ ràng hay là không muốn nói?” “Trảm Lập Quyết.” Lý Phi chỉ có thể nói. “Như thế nào là Trảm Lập Quyết?” Lâm Quý lại hỏi. Sắc mặt Lý Phi và huyện lệnh không thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Quý đã mang theo vài phần âm trầm. “Lâm huynh biết rõ còn cố hỏi?” Lâm Quý cười khẽ. “Trảm Lập Quyết chính là hôm nay phán, ngày mai lập tức trảm.” “Hắc Lang này làm ác đã lâu, ta còn chưa mở miệng hai vị đã biết thân phận của hắn, một khi đã như vậy, tại sao không phán?” Hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại. Sau khi trầm mặc mấy hơi thở, huyện lệnh mới nói: “Trên người Hắc Lang liên lụy mấy vụ án lớn, trước khi vụ án điều tra rõ ràng, còn phải giữ cho hắn một mạng! Lâm tiên sinh, ngươi có hài lòng với lời giải thích này không? Hay là nói, ngươi không tin Giám Thiên Ti phá án?” “Tin chứ tin chứ.” Lâm Quý gật gật đầu, cuối cùng buông tay ra. Hắc Lang ngã trên mặt đất, lại bị Lý Phi đè ép rời khỏi đại sảnh. Đợi đến khi bóng dáng của hai người hoàn toàn biến mất, Lâm Quý chắp tay về phía huyện lệnh, xoay người rời khỏi huyện nha. ... Đêm khuya, trong đại lao của huyện Hoàng Lĩnh. Hắc Lang bị giam giữ ở một phòng giam, nằm trong góc nhắm mắt lại. Một lát sau, có cai tù đẩy xe nhỏ đến đưa đồ ăn. Một đường đi tới trước phòng giam của Hắc Lang, cai tù bỏ xuống mấy cái bánh ngô, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đợi đến khi cai tù đi xa, Hắc Lang cầm lấy bánh ngô, nhìn thấy phía dưới đè một chùm chìa khóa và một tờ giấy. ‘Tối nay rời khỏi, đừng lộ diện nữa.’ Nếu như không có những lời của Lâm Quý ở nha môn lúc trước, có lẽ Hắc Lang đã mừng như điên. Nhưng giờ này khắc này, y lại cẩn thận đánh giá xung quanh một lúc lâu. Sau khi xác định không ai chú ý đến, Hắc Lang mới mở cửa phòng giam. Dọc theo đường đi, y chưa từng thấy qua bất kỳ ngục tốt nào, một đường thông suốt không trở ngại đi ra khỏi đại lao. Nhưng y cũng không dám trì hoãn, sau khi xác định phương hướng, chạy thẳng một đường rời khỏi huyện Hoàng Lĩnh. Chạy vào sâu trong rừng sâu núi thẳm, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm. Y tìm thấy một dòng suối, dựa vào tảng đá lớn, chôn toàn bộ khuôn mặt của mình vào dòng suối. Cảm thụ được sự mát mẻ của dòng suối, nỗi sợ hãi trong lòng y cuối cùng mới tiêu tán một chút. Sau đó, y phát hiện bản thân không thể ngẩng đầu lên được. “Sao không chạy nữa?” Giọng nói của Lâm Quý vang lên. Không biết từ lúc nào, hắn đã xuất hiện ở phía sau Hắc Lang, sau đó đưa tay ấn đầu y. Lộc cộc lộc cộc... Hắc Lang muốn mở miệng, nhưng ở trong nước, chỉ có thể không ngừng nức nở. Không có tu vi, y chỉ là một người bình thường có thân thể cường tráng một chút, không nín thở được bao lâu. Một lúc lâu sau, Lâm Quý mới túm tóc kéo y từ trong suối lên. “Hô.. hô...” Hắc Lang thở hổn hển, trên mặt mang theo vài phần mừng rỡ sống sót sau kiếp nạn. Nhưng ngay sau đó y đã nhìn thấy Lâm Quý cười như không cười, những mừng rỡ lúc trước nhất thời hóa thành tro bụi. “Nói một chút đi, ngươi với huyện Hoàng Lĩnh có quan hệ gì?” Lâm Quý thuận miệng hỏi. Hắc Lang trầm mặc. Lâm Quý tiếp tục nói: “Ngươi cảm thấy bản thân phải chết, cho nên không muốn mở miệng?” Thấy Hắc Lang còn không nói lời nào, Lâm Quý cười lạnh một tiếng. “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Lâm Quý ta làm việc khá quan minh chính đại, theo khuôn phép, nên mới qua loa với ta như vậy?” “Ta cũng biết một chút về thủ đoạn luyện hồn, sau khi giết chết ngươi, thừa dịp hồn phách của ngươi chưa tan bắt lấy, sau đó làm như thế nào còn không phải là ta định đoạt? Ngươi cũng đã là Đệ Tam cảnh, hẳn là biết rõ, so với đau đớn về thể xác, đau đớn trong hồn phách mới là sự tra tấn vô tận.” Sắc mặt của Hắc Lang rõ ràng đã thay đổi. Y ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Quý, nhìn khuôn mặt càng lúc càng âm trầm của Lâm Quý, sau đó cực kỳ gian nan nuốt nước miếng. “Đứng sau Hắc Hùng Sơn là huyện nha huyện Hoàng Lĩnh.” Hắc Lang mở miệng. Lâm Quý nâng cằm lên, ý bảo y tiếp tục nói, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiểu luyện hồn cái rắm, chỉ đơn giản là hù dọa người khác nói mà thôi, nhưng chiêu này bách phát bách trúng là thật. Một khi mở miệng thì phòng tuyến tâm lý đã bị phá vỡ, một phát không thể vãn hồi. “Đại khái là năm năm trước, ta bị Tương Châu truy nã, bị bắt ở huyện Hoàng Lĩnh, chính là Lý Phi bắt ta.” Hắc Lang thấp giọng nói, “Khi đó ta vốn tưởng rằng phải chết, nhưng Lý Phi lại nói cho ta biết, huyện Hoàng Lĩnh nằm ở biên cảnh Tương Châu, Lương Châu, thương nhân lui tới đông đảo, có muốn cùng hắn phát tài hay không.” “Vì thế mà có Hắc Hùng Sơn?” “Đúng vậy.” Hắc Lang gật gật đầu, tiếp tục nói: “Mấy năm nay tài vật mà Hắc Hùng Sơn cướp được, tám phần đều đưa đến huyện Hoàng Lĩnh.” “Tán tài như vậy, đám thủ hạ của ngươi sao có thể phục ngươi?” “Chỉ là một đám người thường, không phục cứ giết là được.” “Cái này cũng đúng.” Lâm Quý hiểu rõ. Lấy ra Nhân Quả Bộ, tìm được một trang trống, tiện tay viết xuống hai chữ Hắc Lang. Nhân quả đưa tới cửa, hắn không có lý do gì không cần. Lâm Quý đứng dậy, nắm Hắc Lang lên. “Chờ trời sáng rồi mới giết ngươi, đợi lát nữa chuẩn bị cơm chặt đầu cho ngươi trước, ngươi có kiêng kỵ gì không?” Hắc Lang không nói nên lời, tâm tình phức tạp. Lâm Quý lại mặc kệ những thứ này. “Không nói lời nào hẳn là không đói? Được rồi, cơm chặt đầu của ngươi không còn.”