Chương 139: Tiểu hòa thượng.

Rời khỏi nha môn Tương Thành, trong lòng Lâm Quý có chút lo lắng không yên. Không cho dùng thân phận của Giám Thiên Ti, lời này nói ra thật dễ dàng. Nhưng thế lực tông môn ở Tương Châu vô cùng lớn, lúc trước hắn lại chưa bao giờ che dấu thân phận, việc này muốn tra ra tuyệt đối không khó. Nhưng lời thề son sắt mà Âu Dương Kha nói Lâm Qúy không cần phiền não với những chuyện này, xem ra cũng không giống như đang nói dối. Muốn hắn đi giết người này khi biết được thực lực của hắn, chứng minh tu vi của Hoàng Cảnh kia cao nhất cũng chỉ là Đệ Tứ Cảnh của Thông tuệ Cảnh, nhưng đối phương lại cùng hoạt động với Thái Nhất Môn, muốn giết chết người này trong yên lặng không một tiếng động cũng không dễ dàng như vậy. Trước tiên cứ theo lời Âu Dương Kha nói, làm một tán tu trà trộn vào rồi tính tiếp. Nếu không thể dùng thân phận Giám Thiên Ti, vậy Lâm Quý ở Tương Thành cũng không được phép đi đến trạm dịch của quan sai, hắn chỉ có thể tìm một khách điếm ở tạm. Đi dạo quanh Tương Thành một lát, hắn đi vào một khách điếm có tên "Phúc Lai" Sau khi đi vào khách điếm Phúc Lai, Lâm Quý mới chú ý tới những vị khách trong đại sảnh ở lầu một của khách điếm, đa phần đều là tu sĩ. Có lẽ là những người mà hắn đã thấy trên đường đi lúc trước. Đặt gian phòng thượng hạng, sau khi đặt hành lý xuống, Lâm Quý cũng vào bên trong đại sảnh. Tìm một bàn trống ngồi xuống, lại sai tiểu nhị bảo đầu bếp làm một bàn đồ ăn ngon và rượu rồi mang đến, sau đó hắn im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nghe đối thoại của những người xung quanh. Chờ không bao lâu, rượu và thức ăn đã được mang lên. Ba món nhỏ nhắm rượu, cùng nửa con heo sữa. Thịt của heo sữa được xắt thành từng miếng vừa phải đều đặn, từng miếng bọc da heo quay giòn rụm, bên cạnh còn có đĩa đồ khô và đĩa đồ ăn khiến người ta chỉ cần nhìn thôi đã thấy thèm thuồng. Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Quý cũng không còn tâm tư nghe ngóng người khác nói cái gì nữa, cái nơi đông người này, nếu thật sự có chuyện bí ẩn gì thì cũng sẽ không nói ở trong này. Không bằng trước tiên thỏa mãn ham muốn ăn uống. Nhưng đúng lúc Lâm Quý chuẩn bị ăn cơm thì đối diện diện hắn đột nhiên có người ngồi xuống. Lâm Quý ngẩn người. Đó là một tên hòa thượng tuổi còn trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, nhưng nhìn qua vẫn có chút tính nghịch, trên mặt còn mang theo vài nét mập mập trẻ con, trắng hồng, mắt rất to mang theo chút long lanh linh động. Trên đầu trọc lóc một cọng tóc cũng không có, sáng đến mức có thể phản quang. "Thí chủ, tiểu tăng đã đói bụng ba ngày rồi." Hòa thượng mở miệng nói. "Có quan hệ gì với ta sao?" Nhìn bộ dáng trắng hồng của hắn, Lâm Quý có quỷ mới tin. Nhưng lời còn chưa nói hết, Lâm Quý đã nhìn thấy tiểu hòa thượng này mở miệng ra, mặt suýt chút nữa là chạm tới con heo sữa. Sau đó, một giọt nước miếng từ cái miệng của hắn chảy xuống, nhỏ xuống miếng thịt heo sữa mà Lâm Quý đã để ý từ trước, với da heo giòn nhất và thịt căng nhất trên người con heo sữa. "Ngươi....." "Thí chủ, ngươi có cảm nhận được tư vị bị đói ba ngày ra sao không?" Hòa thượng trái lại phẫn nộ cắt ngang lời Lâm Quý. Hắn đứng dậy, vén tăng phục có chút đơn bạc lên, lộ ra cái bụng trắng nõn. Có thể nhìn ra được hắn đang thật sự dùng sức hít bụng lại, cố gắng muốn bày ra cảnh ngộ bụng dán vào lưng. Mà hành động như vậy cũng khiến cho chung quanh không ít thực khách liếc mắt nhìn. Nhìn ánh mắt có vài phần khẩn cầu của tiểu hoà thượng, Lâm Quý cuối cùng cũng cảm nhận được chút quẫn bách, vội vàng đứng dậy kéo y phục của hắn xuống, lại nhấn hắn ngồi xuống. "Ăn đi ăn đi, đều cho ngươi." Lâm Quý tự nhận bản thân là người có da mặt dày. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy được sự mất mặt. Tiểu hòa thượng này đã đạt tới cảnh giới không biết xấu hổ, Lâm Quý thực sự hết cách. Sau việc này, cảm giác thèm ăn mà Lâm Quý vừa nhắc đến đã biến mất trong tích tắc, hắn ngồi cạn chén, uống cạn từng cốc, nhìn những món ăn trên bàn bị tiểu hòa thượng ngấu nghiến nuốt vào trong miệng. Chưa đến một giờ, ba món thức nhắm cùng nửa con heo sữa, lại thêm ba bát cơm lớn, cứ như vậy bị tiểu hòa thượng lấp vào trong bụng. "Cách." Trên mặt tiểu hòa thượng hiện lên nét tươi cười vừa lòng, thân mình hơi hơi ngửa ra sau, ôm bụng, nới lỏng dây lưng quần. "No rồi sao?" Sắc mặt Lâm Quý không tốt hỏi. "Cách.... Miễn cưỡng no bụng no bụng, heo sữa của quán này không tồi, đồ ăn khác cũng không có cái gì đa dạng, trình độ khá thấp." Nói xong, dường như tiểu hòa thượng cảm nhận được Lâm Quý có chút lạnh nhạt. Chỉ có một mình hắn đưa ra ý kiến thì không tốt lắm, vì thế vội vàng lại hỏi: "Thí chủ ngươi cảm thấy đồ ăn như thế nào?" "Ta mới được ngửi thấy hương vị, ngươi hỏi ta làm gì?" Lâm Quý cố nén suy nghĩ muốn đánh người. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài khách điếm đột nhiên xuất hiện bốn đạo thân ảnh. Bốn người kia vừa mới đi vào khách điếm, trong đại sảnh có không ít người vội vàng đứng dậy." "Gặp qua Từ sư huynh." "Từ tiên sinh" Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh thăm hỏi không dứt bên tai. Mà ở bên kia, bốn người trước cửa khách điếm, người dẫn đầu kia lại khoanh tay đầy bình tĩnh. "Gặp qua các vị." Sau khi chờ bốn người kia ngồi xuống, tiếng ồn ào lúc trước ở bên trong đại sảnh rõ ràng đã im lặng không ít, thanh âm mọi người nói chuyện đều giảm tới cực thấp, làm như sợ quấy nhiễu bọn họ. Thấy tình huống như vậy khiến Lâm Quý cảm thấy có chút kỳ lạ. Đúng lúc này, tiểu hòa thượng không biết đã ngồi bên cạnh Lâm Quý từ bao giờ. "Ngươi muốn làm gì?" Lâm Quý có chút cảnh giác hỏi. Tiểu tử này sẽ không ăn chực của hắn xong, còn muốn hắn hoá duyên đòi tiền. Tiểu hòa thượng lại nói: "Những vị kia là người của Thái Nhất Môn." "Hử?" Lâm Quý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía bốn người đã ngồi xuống. Ba nam một nữ, nam tử đều mặc áo dài màu xanh, nữa tử thì mặc váy dài màu trắng. Người dẫn đầu kia khoảng ba mươi tuổi, mấy người còn lại thì trẻ hơn một chút, tất cả đều khí độ bất phàm. Tiểu hòa thượng lại nói: "Tên dẫn đầu kia là đệ tử thân truyền của Thái Nhất Môn tên là Từ Định Thiên, năm nay ba mươi lăm tuổi, một năm trước đã bước vào Đệ Ngũ Cảnh Dạ Du." "Hai người còn lại tuy không xuất chúng bằng Từ Định Thiên, nhưng cũng là tu vi Đệ Tam Cảnh. Người nữ kia tên là Lý Như Vân, Đệ Tứ Cảnh, là tiểu thư của Lý gia." Thanh âm của Tiểu hòa thượng vẫn chưa đè thấp, bởi vậy cũng dẫn tới sự chú ý của mấy người Thái Nhất Môn. "Dáng dấp của tiểu hòa thượng thật không tệ, chọc người đau lòng." Lí Như Vân cười dịu dàng, lấy tay che miệng, tương đối xinh đẹp. Từ Định Thiên dẫn đầu lại khoanh tay. "Tiểu sư phụ cũng là chuẩn bị đi xem cổ mộ sao?" "A di đà phật, tiểu tăng ta thực lực hèn mọn, muốn đi thử thời vận, nhìn xem có thể nhặt được chút gì mà người ngoài không cần hay không." Hai tay Tiểu hòa thượng tạo thành chữ thập nói. "Tiểu sư phụ quá khiêm tốn rồi, bảo vật trong cổ mộ kia phải là người hữu duyên mới lấy được, ta thấy tiểu sư phụ phúc duyên thâm hậu, lần này nhất định là thu hoạch được không ít đâu." "Tiểu tăng mượn lời may mắn của thì chủ." Sau khi nói vài câu, mấy người Thái Nhất Môn cũng không để ý tới tiểu hòa thượng nữa. Mà tiểu hòa thượng lại nhìn về phía Lâm Quý. "Đa tạ thí chủ mời ta ăn cơm, tiểu tăng này xin cáo từ." Nói xong, tiểu hòa thượng muốn rời đi. Nhưng còn chưa chờ hắn đứng dậy, đã bị Lâm Quý giữ cánh tay lại. Thần thức đảo qua một lượt. Giỏi thật, Đệ Tam Cảnh hậu kỳ. Cũng đã mở ra tiên cảnh, còn đói bụng ba ngày ba đêm được sao? Cái tường thành so ra còn kém hơn da mặt dày của ngươi! "Tiểu hòa thượng, ta cùng với ngươi lần đầu gặp đã thân quen, đến phòng của ta ôn chuyện đi." Lâm Quý cố nén tức giận, nhỏ giọng nói. Tiểu hòa thượng ngẩn người, rõ ràng có chút không muốn. "Thí chủ..... Hôm nay ta mới lần đầu gặp mặt ngươi, nào có có chuyện cũ gì? Tiểu tăng còn có chuyện khác......" "Mới quen đã thân, gặp ngươi tựa như gặp cố nhân! Nếu là cố nhân, sao lại có thể không có chuyện cũ chứ?" Lâm Quý đứng dậy, túm lấy tiểu hòa thượng đi lên trên lầu. Tiểu hòa thượng mặc dù không vui, nhưng khí lực của hắn hiển nhiên không lớn bằng sức của Lâm Quý. "Ngươi lại đây!"