Chương 140: Tam Thánh Động

Trong phòng trọ. Lâm Quý cưỡng ép tiểu hòa thượng ngồi xuống ghế, sau đó hắn ngồi ở đối diện. "Nói đi." Sắc mặt Lâm Quý âm trầm, trong giọng nói mang theo vài phần uy hiếp. Tiểu hòa thượng trợn to đôi mắt, biểu lộ ra vài phần vô tội. "Thí chủ, ngài muốn tiểu tăng nói gì cơ?" "Vì sao lại tìm tới chỗ ta ngồi? Ngươi là một tu sĩ tiên cảnh, không có lí do gì mà lại tới tìm ta xin cơm? Ta không tin." Miệng Tiểu hòa thượng giật giật, nói không lên lời, mãi đến khi nhăn nhó đến nửa ngày mới hé miệng. Còn không đợi hắn ta nói, Lâm Quý lại nói: "Ngươi có thể tùy tiện thử lấy một lí do qua loa nói với ta, chỉ cần không bị ta phát hiện sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu để ta phát hiện ra thì chắc chắn không có đồ ngon cho ngươi ăn đâu." Phạch! Lâm Quý đánh một quyền lên trên bàn, hù dọa tiểu hòa thượng sợ tới mức giật mình một cái. "Nói đi." Tiểu hòa thượng cúi đầu, trầm mặc một lát, rốt cục mới mở miệng. "Thí chủ, tiểu tăng ta biết được xu cát tị hung." "Là như thế nào?" "Tiểu tăng ta cũng không nói ra được, nhưng..... Dù sao thì từ nhỏ ta đã có thể cảm giác được một số đồ vật kì quái, rất khó để miêu tả ra." Tiểu hòa thượng suy nghĩ, dè dặt nhìn Lâm Quý, chậm rãi nói: "Ta.....Sau khi ta nhìn thấy thí chủ, cảm thấy được thí chủ không phải là người xấu, vì thế mới đi ăn chực cơm." "Nói trọng điểm đi." Lâm Quý cau mày thúc giục nói. Tiểu hòa thượng này nói chuyện như lọt vào trong sương mù vậy. Thấy Lâm Quý không kiên nhẫn, tiểu hòa thượng vội vàng nói: "Đây không phải là mộ cổ của tu sĩ thượng cổ ở ngoại thành hay sao, thí chủ phúc duyên thâm hậu, ta nghĩ nếu có thể đi theo thí chủ thì sẽ có chút thu hoạch, vì thế mới đi ăn chực. Nếu như thí chủ đồng ý nói có thể ăn chực, ta đã nghĩ xong biện pháp đi theo thí chủ cùng nhau tiến vào huyệt mộ kia rồi." "Vậy nếu ta nói không đồng ý thì sao?" Lâm Quý nhướng mày. "Vậy ta sẽ không đi theo." Tiểu hòa thượng bẹp bẹp miệng. Lâm Quý hơi nheo nheo ánh mắt lại, đánh giá con lừa nhỏ ngốc nghếch trước mắt này từ trên xuống dưới một lúc lâu, hắn luôn có cảm giác rằng tiểu tử này thoạt nhìn không có đơn thuần như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói không đúng chỗ nào. "Xu cát tị hung mà ngươi nói, là chuyện như thế nào?" "Không thể nói rõ ràng được, chính là nhìn thấy thí chủ thì có cảm giác thuận mắt thôi." "Vậy nếu không thuận mắt thì sao?" "Trốn tránh ra xa." Tiểu hòa thượng cười cười ngại ngùng. Nói tới đây, Lâm Quý đã có chút hiểu rõ. Trên thế giới luôn luôn có những loại thiên phú kỳ quái, cũng chẳng có gì lạ. Thiên phú mà con lừa nhỏ ngốc nghếch này nói rất mơ hồ, nhưng có thể kết luận một điều, là người có vận khí vô cùng tốt mà thôi. Về phần cách nói xu cát tị hung, Lâm Quý hắn phúc duyên thâm hậu, lại có Nhân Quả trên người, tất nhiên là thượng cát chi tuyển. Nếu tiểu hòa thượng này không nói dối, hắn ta tìm tới bản thân cũng không phải là điều không thể. "Ngươi tên là gì?" Lâm Quý lại hỏi. "Tên thế tục ta không nhớ, sư phụ đặt cho một pháp danh, kêu Ngộ Nan." Tiểu hòa thượng đáp. "Ngộ Nan? Pháp danh này cũng không dễ nghe, ngụ ý cũng không tốt lắm, lĩnh ngộ cực khổ? "Sư phụ nói ta chưa bao giờ trải qua dễ dàng chưa từng thất bại, nếu như cứ kéo dài, lòng hướng Phật sẽ không vững, Tu vi đạt được quá dễ dàng, không có lợi cho tu luyện, không có lợi cho tham thiền." Tiểu hòa thượng Ngộ Nan nghiêm mặt cười nói. "Chưa bao giờ trải qua thất bại? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" "Qua tháng chạp là hai mươi tuổi." " Đệ tam Cảnh hậu kỳ hai mươi tuổi, chưa trải qua trở ngại nào? Ngươi tu luyện như thế nào? Không Bình Cảnh sao?" "Không có." Nét tươi cười trên mặt của Ngộ Nan mang theo vài phần ngượng ngùng e thẹn, tựa như việc này làm cho hắn thực sự quẫn bách. Lâm Quý có chút khó có thể tin. "Vậy những chuyện khác thì sao? Tham thiền chưa từng cảm thấy khó khăn?" "Chưa từng, trên kinh thư nói cái gì ta sẽ tin cái đó, làm gì có khó khăn nào?" "Không có chỗ nào mâu thuẫn ư?" "Ta không đi quản nó." "Đối với tâm tình ngươi cũng không có ảnh hưởng gì ư?" Ngộ Nan khó hiểu nói: "Nó mâu thuẫn là chuyện của nó, ta đâu có quan hệ gì với nó chứ." Lâm Quý nghẹn lời. Hắn cũng từng qua lại với không ít hòa thượng, cũng biết kinh pháp Phật môn phức tạp cao thâm, thường xuyên có chỗ mâu thuẫn. Có vô số cao tăng đều bởi vì Phật hiệu có chỗ không giống nhau, nhưng lại chỗ thì có đạo lý, vì vậy mà đi vào ngõ cụt khó có thể phát triển thêm. Bên trong Đạo pháp cũng có cùng loại. Nhưng ý kiến của tiểu hòa thượng này thì lần đầu tiên hắn nghe nói. Lâm Quý cũng không phục, hơn nữa nhìn thấy Ngộ Nan kia thản nhiên bình thường, một cỗ lửa giận vô danh trong lòng hắn lại bùng lên. "Sư phụ của ngươi đã từng đánh ngươi đúng không?" "Vì sao phải đánh ta? Ông ấy bảo ta tu luyện ta liền tu luyện, ông ấy bảo ta đột phá ta liền đột phá, vì sao ông ấy phải đánh ta?" Ngộ Nan nghiêng đầu, "Niệm kinh cũng là như vậy, kinh thư ta niệm thông thạo, nói cho sư phụ nghe một lần, không phải như vậy là được rồi sao?" Nếu như đây là cuộc nói chuyện phiếm trên mạng ở kiếp trước, Lâm Quý đã muốn đặt liên tiếp dấu chấm hỏi. Lâm Quý vẫn chưa hết hy vọng. "Đánh ngã thì sao? Lúc nhỏ ngươi đã từng bị ngã đúng không? Có kêu đau không?" Đây là đang muốn tranh cãi, Lâm Quý cũng không nhớ rõ lần trước bản thân tức giận là lúc nào. Hắn thậm chí cũng không biết tại sao bản thân lại tức giận như vậy. "Từ lúc ta bắt đầu nhớ được mọi chuyện, thì đã từng bị ngã qua một lần." Ngộ Nan nói. "Ngươi xem, đây không phải là gặp trở ngại sao?" "Ta leo lên cây hái quả, không cẩn thận bị ngã xuống, bị sư phó của ta đỡ được, nói ta có tuệ căn, vì thế thu ta làm đồ đệ." Lâm Quý hít sâu một hơi, nhắm mắt lại bình tĩnh một lúc, rốt cuộc thì đã áp chế được ứ đọng trong lòng. "Không nói chuyện này nữa." Hắn cắn răng khoanh tay, lại hỏi: "Tại sao ngươi và người Thái Nhất Môn lại thân quen như vậy?" Đây mới là nguyên nhân để Lâm Quý đặc biệt đưa Ngộ Nan về phòng. "Lần thăm dò mộ cổ của tu sĩ thượng cổ này sẽ do Thái Nhất Môn và Tam Thánh Động dẫn đầu, ta muốn tìm chút tin tức tốt trong đó, đương nhiên sẽ phải tìm hiểu một số chuyện rõ ràng." "Tam Thánh Động?" Lâm Quý ngẩn người. Thái Nhất Môn được xưng là đứng đầu Đạo môn, đại danh đỉnh của đỉnh, Lâm Quý đương nhiên đã từng nghe qua. Nhưng các môn phái khác ở Tương Châu, thật sự là hắn không nắm rõ lắm. Có lẽ đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng hắn cũng sẽ không để ý. "Cũng là môn phái lớn của Tương Châu, tuy rằng không bằng Thái Nhất Môn, nhưng thực lực cũng không chênh lệch nhau quá nhiều, Tam Thánh Động và Thái Nhất Môn thường xuyên cạnh tranh nhau." Vừa nghe có thể đấu tay đôi với Thái Nhất Môn, trong lòng Lâm Quý liền hiểu rõ. Lâm Quý lại hỏi: "Có hai nhà này ở Tương Châu, vậy cổ mộ tu sĩ này chúng ta đi làm cái gì nữa? Tiền bối của hai phái bọn họ xuất hiện, không phải là sẽ bao vây luôn sao? Chúng ta đi thì sẽ có khả năng húp được chút canh thừa à?" Ngộ Nan lắc đầu, giải thích nói: "Thí chủ, loại di tích thượng cổ không quan trọng này, các vị tiền bối của các môn phái, tông phái đều sẽ không động thủ." " Vì sao?" " Vì đệ tử lịch lãm, cũng bởi vì trưởng bối ra tay dễ dàng không khống chế được." Nói tới đây, trên mặt Ngộ Nan hiện rõ ý cười. "Đánh non thì lấy già, đánh già thì lấy già hơn. Đa phần những người có thể xưng là tiền bối đều là những người có chút sĩ diện. Ai thua, ai thắng đều sẽ rất khó coi, còn dễ dàng kết thù kết oán." Dừng một chút, Ngộ Nan thấp giọng cười nói: "Nhà ai còn không có vài lão bất tử đâu? Ngộ nhỡ triều đình cũng muốn được chia một chén canh, phái tới đây một hai vị Du Thiên Quan, thậm chí là Cường Giả của hoàng cung, vậy thì càng thêm phiền toái rồi." "Bởi vậy, những loại di tích thượng cổ như thế này không thế nào để mắt tới được, bình thường đều sẽ do các các đệ tử dẫn đầu." Cách giải thích này trái lại hợp tình hợp lý. Lâm quý lại hỏi: "Nếu mọi người đã tới rồi, vì sao lại vẫn còn tụ tập lại trong thành? Không phải nói di tích ở ngay ngoài thành sao?" "Bên ngoài di tích có bố trí trận pháp, tông môn ở Tương Châu đã mời cao nhân Trận Đạo Tông đến để phá trận, có lẽ cần vài ngày." "Khi nào thì có thể phá trận?" "Không biết, tiểu tăng ta vốn chuẩn bị đợi lát nữa sẽ đi đến núi Bạch Từ chờ đợi." Ngộ Nan lắc lư đầu nói. Vừa nghe lời này, Lâm Quý cũng đứng ngồi không yên. "Đi, ta với ngươi cùng nhau đi." Tiểu hòa thượng này nếu vận khí thực sự tốt như vậy, cùng hắn hành động, thì sẽ không phải là chuyện xấu.