Chương 190: Mật Tông

Sắc mặt Liễu Trần tái nhợt, thở dốc giơ tay lên, chỉ về phía Thuần Chân. “Thuần Chân! Chỉ cần ta còn sống, đám Mật Tông bại hoại các ngươi đời này cũng đừng hòng nhúng tay vào truyền thừa của Lôi Vân Tự ta!” “Mật Tông cũng là Phật môn, tại sao không thể? Ta thấy lão yêu quái ngươi quá tự nâng bản thân rồi! Mật Tông ta so với Lôi Vân Tự các ngươi còn lâu đời hơn, há có thể thèm muốn điển tịch của các ngươi? Đây là muốn bù đắp cho nhau, tăng lên Phật pháp mà thôi, chúng ta có gì không đúng?” Liễu Trần không nói nên lời, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thuần Chân, hiển nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm. Thuần Chân lại mỉm cười, lại khoát tay áo về phía hai gã sư đệ phía sau. “Hai vị sư đệ, hôm nay nếu Liễu Trần này không cho một lời giải thích, vậy thì cứ truyền sự tình ra ngoài đi! Chỉ cần nói... Lôi Vân Tự bị yêu quái chiếm cứ, đã trở thành biệt viện động phủ của yêu quái.” “Các ngươi dám!” Liễu Trần tức giận quát. Cùng lúc đó, Lâm Quý nhỏ giọng kể lại một lần chuyện lúc trước ở Tương Châu cho Chung Tiểu Yến. “Lúc trước ta và Ngộ Nan còn kỳ quái, tại sao Lôi Vân Tự lại mặc kệ hòa thượng từ nơi khác phá hoại thanh danh của mình, thì ra là phương trượng đã bị người ta nắm nhược điểm.” Chung Tiểu Yến khó hiểu nói: “Mặc dù phương trượng xuất thân từ yêu quái, nhưng chưa từng làm chuyện gì xấu, lại một lòng hướng Phật, đây là nhược điểm gì?” “Dù có hướng thiện thế nào đi nữa, dù sao cũng... không phải con người.” Lâm Quý lắc đầu khẽ thở dài: “Ngươi hiểu ta hiểu, nhưng dân chúng không hiểu. Thành kiến là một ngọn núi lớn trong tim mỗi người, không thể di chuyển.” Dường như Chung Tiểu Yến cái hiểu cái không. Lâm Quý nhìn về phía Ngộ Nan, lại phát hiện sắc mặt của Ngộ Nan lúc này cũng vô cùng âm trầm. “Ngươi sao vậy?” Lâm Quý thấp giọng hỏi. “Bọn họ là người của Mật Tông.” Ngộ Nan đáp một tiếng. “Mật Tông là chi nhánh của Phật môn phải không? Có gì không đúng sao?” Lâm Quý không hiểu những thứ này. Ngộ Nan cũng hạ thấp giọng, ngữ khí bình tĩnh hơn một chút, nói: “Mật Tông chia người thành tam lục cửu đẳng, chia để trị.” Vừa mới mở miệng, Ngộ Nan lại dừng lại. “Mật Tông quá mức phức tạp, dùng hai ba câu chỉ sợ cũng không thể nói rõ ràng, ta chỉ nói hai chuyện.” “Hai chuyện gì?” “Lúc trước ta đã nói với ngươi phương pháp chuyển thế, chính là thủ đoạn của Mật Tông.” “Mổ người sống lấy ra đứa bé, dùng thi thể mẹ để nuôi dưỡng?!” Giọng Lâm Quý đột nhiên cao lên một chút, cũng khiến cho ba người Thuần Chân chú ý. Nhưng kỳ quái là, Thuần Minh và Thuần Tín đều âm u nhìn về phía Lâm Quý, duy chỉ có Thuần Chân cầm đầu lại không để ý tới hắn. “Nhìn cái đầu ngươi, lão tử chính là đang nói xấu các ngươi!” Biết đây là một đám người xấu, Lâm Quý cũng lười khách khí với bọn họ. Thuần Minh và Thuần Tín giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị quát lớn như vậy. Nhưng đang lúc bọn họ chuẩn bị đánh trả, lại bị Thuần Chân ngăn cản. “Vị thí chủ này, đây là chuyện của Phật môn chúng ta, nếu mấy vị không có việc gì thì mời mau rời đi đi.” Nghe được lời Thuần Chân nói, Lâm Quý lại nghiêng đầu. “Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu không?” “Có lẽ thí chủ đã gặp qua người có khuôn mặt tương tự bần tăng.” Thuần Chân đáp một tiếng rồi không để ý tới Lâm Quý nữa, lại nhìn về phía Liễu Trần. Lâm Quý lại nhíu mày thật chặt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại hỏi Ngộ Nan: “Chuyện thứ hai thì sao?” “Hàng năm Mật Tông đều có đại điển lễ Phật.” Ngộ Nan chắp hai tay lại, nhắm hai mắt lại: “Phải dâng lên đồng nam đồng nữ cho Mật Tông Bồ Tát, gõ mở xương đỉnh đầu, lấy não tủy tế tự.” Trong nháy mắt, ánh mắt Lâm Quý lạnh xuống. Ngộ Nan thì tiếp tục nói: “Thí chủ có biết làm thế nào để tế tự bằng não tủy không?” “Thế nào?” “Mật Tông coi người chủ trì là đại hành giả thay thế Mật Tông Bồ Tát ở nhân gian. Lúc tế tự, chủ trì Mật Tông gõ cốt hút tủy, coi như là cung phụng tế phẩm cho Bồ Tát.” Dừng một chút, cuối cùng Ngộ Nan mới mở mắt ra, không buồn không vui nhìn ba gã tăng nhân Mật Tông. “Lời ta nói cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ của Mật Tông mà thôi.” “Còn ác hơn sao?” Lâm Quý không thể tin được. “Ha ha.” “Mật Tông là chi nhánh của Phật môn, sao có thể làm ra việc như vậy?” “Lâm thí chủ, tiểu tăng đã nói từ lâu rồi.” Ngộ Nan thở dài: “Cái gọi là Phật môn, cũng chỉ là một đám người tụ tập lại với nhau mà thôi. Nếu là một đám người, như vậy sẽ có thiện có ác, không giống nhau. Mặc dù tất cả đều là Phật môn, nhưng không thể quơ đũa cả nắm.” Nghe vậy, Lâm Quý lại giơ tay chỉ về phía ba người Thuần Chân trước mặt. “Bọn họ đến từ Mật Tông, hẳn là chết không đáng tiếc.” “Chết ngàn lần cũng không đáng tiếc.” “Thế là đủ rồi.” Lâm Quý rút Thiên Cương kiếm ra, kiếm phong chỉ thẳng vào ba người Thuần Chân. Mặc dù lúc trước muốn giúp Liễu Trần, nhưng hắn không có lý do gì để giúp, cũng không muốn xen vào chuyện của Phật môn. Nói cho cùng đây cũng là mâu thuẫn nội bộ của người ta, hắn là một người ngoài không tiện nhúng tay vào. Nhưng lúc này có lời nói của Ngộ Nan, Lâm Quý lại có thể danh chính ngôn thuận xử lý mấy vị này. Thay trời hành đạo. Cùng lúc đó, nhìn thấy Lâm Quý rút kiếm, Thuần Chân khẽ nhíu mày nói: “Sao, vị thí chủ này muốn đắc tội với Mật Tông chúng ta?” “Thế lực Mật Tông lớn nhất ở đâu?” Lâm Quý nhìn về phía Ngộ Nan. “Duy Châu.” “Vậy còn nơi này?” “Nơi này là Tương Châu.” Lâm Quý gật đầu, lại nhìn về phía Thuần Chân, giơ tay lên chính là một đạo kiếm quang. “Ngươi có nghe ta nói không? Nơi này là Tương Châu, không phải là nơi những con lừa trọc các ngươi có thể tùy ý làm bậy! Ngộ Nan, không phải nói ngươi!” Ngộ Nan dở khóc dở cười. “Lâm thí chủ, tiểu tăng hiểu được.” Dứt lời, kiếm quang đã bay vút đến trước mặt Thuần Chân. Thuần Chân hít sâu một hơi, trên người nổi lên kim quang, cả người bành trướng vài phần, trở nên cao chừng ba thước. Gã lật bàn tay, một đôi kim luân xuất hiện, vung lên chặn lại kiếm quang của Lâm Quý, nhưng cả người gã cũng bị kim quang sắc bén đẩy lùi lại bảy tám bước. “Vậy mà là tu sĩ Dạ Du cảnh?!” Thuần Chân kinh hô. Lâm Quý nhếch miệng cười: “Không có khoan kim cương thì sao dám ôm nghề đồ gốm? Nếu không phải đã sớm nhìn ra ngươi chỉ là Đệ Tứ cảnh hậu kỳ, ta sẽ tùy tiện xuất thủ sao?” Nói giỡn, không có mười phần nắm chắc, Lâm Quý nào dám lỗ mãng. Chính vì nhìn ra ba tăng nhân Mật Tông này đều là Đệ Tứ cảnh, Lâm Quý mới dám ngang nhiên ra tay. Vừa nghe lời này, Thuần Chân lập tức muốn chạy trốn. Lâm Quý đuổi theo không rời, hai người rất nhanh đã ra khỏi tiểu viện, dần dần đi xa. Mà cùng lúc đó, hai người Thuần Tín và Thuần Minh còn đang ở trong viện, lại không có ý tốt nhìn về phía ba người Ngộ Nan. “Tiểu bạch kiểm kia đi rồi, ba người các ngươi rửa cổ đợi chết đi!” Hai người Thuần Tín nhe răng cười xuất thủ, bừng bừng uy thế của Đệ Tứ cảnh. Ngân quang trong mắt Chung Tiểu Yến chợt lóe, ngọn lửa màu trắng bạc nhảy nhót giữa ngón tay. “Chỉ là hai con lừa trọc Đệ Tứ cảnh mà thôi! Bổn cô nương còn sợ sao?” Dứt lời, Chung Tiểu Yến một chân điểm đất, cả người bay vút lên, đồng thời hai tay phân biệt chỉ về phía Thuần Tín và Thuần Minh, ly hỏa nóng rực trực tiếp xuất hiện quanh người hai người. Trong phút chốc, Thuần Tín và Thuần Minh không né tránh kịp, tăng bào trên người đã bị thiêu đốt, làn da trần trụi lộ ra bên ngoài, tất cả lông tóc cũng biến mất. “Nóng quá!” Sắc mặt hai người Thuần Tín đột nhiên biến đổi, vội vàng lui ra ngoài né tránh. “Hỏa thuật của nữ nhân này không dễ đối phó, rút trước, chờ sư huynh trở về!” Thuần Minh nói. Hai người chạy trốn theo một hướng khác. Chung Tiểu Yến thì thừa thắng xông lên truy kích, đuổi theo không buông. Chung gia có thể dựa vào ly hỏa ngạo nghễ đứng ở Tương Châu, danh chấn thiên hạ, cho tới bây giờ cũng không phải chỉ là hư danh.