Chương 214: Không gian trữ vật

"Lục phẩm và thất phẩm thật sự là khác nhau trời vực a!" Lâm Quý không kìm được vui sướng. Hắc khí thì cắn nuốt sinh cơ. Hồi Sinh Đan lại đúng như kỳ danh, là đan dược bổ sung sinh cơ. Nhưng trước đó, Lâm Quý chưa bao giờ nghĩ tới, hóa ra Hồi Sinh Đan chính là biện pháp giải quyết hắc khí tốt nhất. Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, khi đến Đệ Lục Cảnh hắc khí sẽ tự sụp đổ, cho nên Hồi Sinh Đan lục phẩm sẽ có hiệu dụng nhưng không lớn. Có điều Hồi Sinh Đan mà Lâm Quý ăn vào lại là thất phẩm, đan dược cực phẩm mà đến cường giả Nhập Đạo Cảnh cũng đều có hữu dụng. Bởi vậy, có thần hiệu đến như vậy cũng không tính là khoa trương. Nhưng... Thế này giống như là không tìm ra kính mắt rồi, sau một một phen cực khổ, bất đắc dĩ lại phải chạy đi mua một cái mới. Sau đó ngay ở cửa hàng kính mắt, hắn lại phát hiện kính mắt của mình đang đeo ở sau gáy vậy. Lâm Quý chưa bao giờ cảm thấy chính mình lại có lúc ngu xuẩn như vậy. Trước sau trăn trở mấy tháng trời, bắt đầu từ mùa đông năm trước, bây giờ đã gần đến mùa xuân. Sau mấy tháng trời, hắn chợt phát hiện hóa ra biện pháp giải quyết vấn đề đã nằm trong tay ngay từ thời điểm mình mới tiến vào Tương Châu. Thật sự là quá kinh ngạc, nhất là khi ở kinh thành, chẳng phải các đại nhân vật luôn tụ tập ở kinh thành sao, chẳng lẽ lại không có Hồi Sinh Đan thất phẩm sao? Hay nói đúng hơn là không ai muốn thử nghiệm đan dược bậc này để cứu mạng hắn? Lâm Quý có chút tự hiểu, suy cho cùng, lúc trước bản thân chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay các đại lão mà thôi, một tên Tổng Bộ Đệ Tứ cảnh nho nhỏ, Giám Thiên Ty còn có rất nhiều. Lắc đầu thở dài, nói đến cũng chưa hẳn Lâm Quý không có một chút may mắn nào. Tuy rằng hắn có mười phần nắm chắc có thể đột phá đến Đệ Lục cảnh, trước khi hắc khí giết được mình, nhưng dù sao có thêm một tầng đảm bảo vẫn làm cho người ta an tâm hơn nhiều. Đợi sau khi dược lực của Hồi Sinh Đan hoàn toàn biến mất, Lâm Quý lại cẩn thận nội thị một lần nữa. "Vẫn có đan độc còn sót lại, trong thời gian ngắn ta không thể phục dụng tiếp Hồi Sinh Đan rồi, nhưng hắc khí kia cũng bị loại trừ đến gần hai phần ba, đây thật sự là một niềm vui ngoài ý muốn." Sau khi kiểm tra tiếp ngoại thương của bản thân, Lâm Quý lại bắt đầu xem xét đến thương thế của Nguyên Thần. Nguyên Thần bị tổn thương phần lớn là do lực lượng bị tiêu hao quá độ, thực tế thì Nguyên Thần bị tổn thương cũng không quá nghiêm trọng. So với việc nguyên thần của Từ Định Thiên bị thiên lôi đánh trúng, có lẽ hắn chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt. "Còn chưa tới buổi tối, Nguyệt Hoa chi lực không đủ nồng đậm, hiện giờ tu luyện Nguyên Thần cũng vô dụng." Nhìn qua sắc trời ngoài cửa sổ, Lâm Quý suy nghĩ một lát, hắn lấy ra quyển phó bản Tụ Lý Càn Khôn do Từ Định Thiên đưa cho hắn lúc trước và bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng. Vừa bắt đầu đọc, bất tri bất giác Lâm Quý đã đắm chìm vào trong nó. Nội dung thật sự quá tối nghĩa khó hiểu, cái gì mà Tu Di giới tử, lại còn trích dẫn cả điển tịch. Có vẻ như muốn hiểu được sách này, trước khi bắt đầu nhập môn cần phải hiểu rõ không ít điển tịch của Đạo môn và Phật môn. Có điều đây chẳng qua chỉ là một tình huống bình thường. Mà Lâm Quý dĩ nhiên là không phải hạng tầm thường. Hắn đã từng nhìn qua một lần mà học xong Dẫn Lôi Kiếm Quyết, dùng thêm mấy lần lập tức quen tay. Tuy rằng môn Tụ Lý Càn Khôn này càng khó học, nhưng cũng không khó đến mức người có auto (gian lận) như Lâm Quý cũng xem không hiểu. Chỉ cần nhìn nó, tuy hắn không hiểu rõ ý nghĩa của văn tự trong đó, nhưng vẫn có thể lý giải. Một khi việc này được nói cho người bên ngoài, chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng. Thậm chí ngay cả Lâm Quý cũng cảm thấy mình rất kỳ lạ. Nhưng chỉ có hắn mới hiểu được. Sau hai canh giờ, hắn đã xem hết toàn bộ công pháp này. Tâm niệm lay động, nhưng xung quanh hoàn toàn không có gì biến hóa. Thế nhưng khi hắn đưa tay duỗi về phía trước, từ hư không đột nhiên nổi lên một trận sóng rung động, bàn tay của hắn cũng biến mất không thấy ở vị trí gợn sóng. "Thật kì diệu." Đây cũng là phản ứng đầu tiên của Lâm Quý. Hắn chỉ mới xem xong, chiếu theo những lý giải trong lòng, thử tạo ra một khoảng không gian, sau đó liền thành công. Giống như muốn bỏ con voi vào cái tủ lạnh, chỉ cần ba bước như thế. Học xong, thử một cái và thành công, so với lúc trước hắn tu luyện Dẫn Lôi Kiếm Quyết còn thuận lợi hơn nhiều. Không còn gì để nói. Chẳng qua sau khi học xong, Lâm Quý mới phát hiện, môn Tụ Lý Càn Khôn này khác xa so với những tưởng tượng của hắn lúc đầu. Ban đầu hắn nghĩ rằng, công pháp này hơn phân nửa là tạo lập ra một cái không gian, sau đó nó có thể dung người nạp vật, tiêu sái cực kỳ. Nhưng sau khi học được hắn mới biết, sáng lập không gian cũng không phải giả, có điều không gian này lại cần một cái điểm neo. Giống như là túi trữ vật trong truyền thuyết như vậy, nhất định phải có một cái túi để chứa đồ. Lúc này, điểm neo của Lâm Quý là một sợi tóc của hắn, không gian mở ra ước chừng một mét khối lập phương, có điều đại giới là linh khí của hắn tiêu hao rất nhanh chóng. Cái giá phải trả để mở ra không gian còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, thậm chí lớn hơn rất nhiều. Rất nhanh, Lâm Quý lại rút tay trở về, gợn sóng trước mặt cũng biến mất. Hắn có thể cảm thấy không gian của mình vẫn ở đó, và hắn cũng có thể cảm nhận được trong đó rỗng tuếch. Có điều chỉ cần không mở ra không gian, linh khí cũng không tiếp tục tiêu hao. Vì thế hắn lại thử ném công pháp thư tịch trong tay vào đó, chăm chú cảm ngộ biến hóa. Rất nhanh, hắn đưa ra kết luận. "Chứa đựng vật phẩm không hề tiêu hao, nhưng mà muốn mở ra và đóng lại không gian thì lại cần tiêu hao đại lượng linh khí." Lâm Quý lại thử nghiệm sáng lập thêm một cái không gian mới, có điều lần này hắn đã thất bại. "Lấy tu vi của ta bây giờ, chỉ có thể duy trì một cái không gian tồn tại." Hắn lại có thêm một kết luận. Tiếp đó hắn lấy ra công pháp trong không gian, nhưng lần này Lâm Quý thao tác rất nhanh, bởi vậy mà linh khí tiêu hao ít đi rất nhiều. "Đây chẳng phải giống như là có thêm một túi trữ vật sao? Chẳng qua như vậy cũng không tệ, tiện lơi hơn nhiều." Lâm Quý hơi thất vọng vì công pháp này cách biệt khá xa với cảnh tượng một cú phất ống tay áo có thể tóm gọn một đám người. Nhưng mà có thêm túi trữ vật cũng là chuyện tốt, ít nhất về sau thuận tiện rất nhiều. Dù sao vừa phải vác một bao nhỏ sau lưng, túi trước ngực thì căng phồng, nhất định không thể tiêu sái so với một người một kiếm. Dẫu gì bây giờ hắn cũng là người có chút ít danh tiếng, cần phải chú ý hình tượng một chút. Sau khi liên tục thử mấy lần, hơn nữa hắn còn ném bọc hành lý cùng với một đống lớn những bình đựng gia vị và bình đan dược của mình vào không gian chứa đồ, cuối cùng Lâm Quý mới hết hứng chơi đùa. Bên ngoài sắc trời đã tối, hắn cũng không định trì hoãn nữa. Lập tức khoanh chân ngồi ở trên giường, Nguyên Thần xuất khiếu bay ra khỏi phòng, nghênh đón ánh trăng trên nóc nhà, từ từ tu luyện. ... Thoáng một cái đã trôi qua ba ngày. Mấy ngày nay, tính ra tiểu viện của Lâm Quý cũng có phần náo nhiệt. Mỗi ngày đều có người tới cửa bái phỏng, vừa có sư trưởng hoặc là tu sĩ trẻ tuổi của các môn các phái, cũng có đám sư huynh sư đệ của Thái Nhất Môn. Đối với nhân vật đã trực tiếp đánh bại Từ Định Thiên, không có ai không muốn gặp, thậm chí hi vọng có thể trèo kéo giao tình. Đối với việc này, Lâm Quý lấy lý do dưỡng thương tránh mặt hết thảy mà không gặp. Trừ việc này ra, ban ngày hắn và Chung Tiểu Yến thỉnh thoảng lại đấu võ mồm, sau đó liền tu luyện, trong đêm thì tu chỉnh hồi phục lại Nguyên Thần. Ba ngày trôi qua, lực lượng Nguyên Thần của hắn đã khôi phục hơn phân nửa, hơn nữa tu vi cũng tiến triển không ít. Tu vi của hắn đã hoàn toàn ổn định ở Đệ Ngũ Cảnh trung kỳ, hơn nữa độc tố còn lại lúc trước của Càn Nguyên Đan cũng giải quyết xong. Có điều Lâm Quý cũng không có ý định tiếp tục phục dụng Càn Nguyên Đan. Dược lực của đan dược thất phẩm quá bá đạo, tu vi tăng lên nhưng Nguyên Thần không theo kịp cũng sẽ có chút ít tai hoạ ngầm. Bởi vậy hắn định chờ sau khi đột phá đến Đệ Ngũ Cảnh hậu kỳ, lại phục dụng Càn Nguyên Đan. Tất cả đều đang được tiến hành từng bước, Lâm Quý cũng hiếm khi cảm thấy vài phần nhẹ nhõm. Hắn đã vất vả quá lâu, bôn ba quá lâu. Mỗi ngày chỉ cần an tâm tu luyện, cái gì cũng không cần lo lắng giống như thế này, vẫn luôn là thời gian mà hắn mong muốn nhưng không thể được. Nhưng hưởng thụ như vậy tự nhiên khó có thể lâu dài. Dưỡng thương đến ngày thứ tư thì Chung Linh tới cửa. "Lâm Du Tinh, bí cảnh phía sau núi sắp mở ra." Nghe vậy, Lâm Quý lấy ra lệnh bài của Cô Hồng chân nhân cho hắn, hỏi: "Chỉ cho một mình ta đi phải không?" "Một khối lệnh bài chỉ có thể cho một người đi." Chung Linh bất đắc dĩ nói, "Tuy rằng bí cảnh là của Thái Nhất Môn chúng ta, nhưng vì được tham gia các môn các phái cũng bỏ ra cái giá rất lớn. Bởi vậy cho dù chưởng môn, cũng không thể tùy ý phân phát danh ngạch." "Ta hiểu, thanh danh cũng rất phiền phức." Lâm Quý thầm hiểu. Cho nên, thật đúng là làm Thiên Hạ Đệ Nhất Môn cũng không phải tốt như vậy. Chỗ tốt không hẳn nhìn nhiều như vậy, nhưng liên lụy thì lại không ít. Đương nhiên, chắc chắn là Thái Nhất Môn còn có chỗ tốt mà hắn không nhìn thấy, chỉ là người bên ngoài không biết mà thôi.