Chương 217: Âm Sát thể quỷ dị

Lâm Quý cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải Phùng Vũ ở đây. Hoặc là nói, yêu vật đã đoạt xá Phùng Vũ. Lúc trước ở trấn Thanh Dương, chính là kẻ trước mắt này đã gây ra vụ án Tống gia. Cuối cùng gã đào mệnh từ tay trưởng lão Đệ Lục cảnh Triệu Văn Sơn phái Thanh Thành, mà khi đó Lâm Quý chỉ là một bộ đầu Đệ Tam cảnh nho nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã tiêu sái rời đi. Nhưng hôm nay hắn đã không còn là tiểu bộ đầu lúc trước. Cùng lúc đó, hổ yêu kia cũng hóa thành hình người, biến thành một tráng hán mặt đen, đứng bên cạnh Phùng Vũ. “Thiên Diện, ngươi đã gặp qua tiểu tử này?” “Không… không nhớ rõ lắm, Hắc Hổ ngươi biết mà, trong khoảng thời gian này ta động quá nhiều não người, ăn đến mức đầu óc đã có chút mơ hồ.” “Có một cách nói, gọi là bổ quá không tiêu nổi.” Hắc Hổ mặt không chút thay đổi nói. “Có thể là vậy.” Thiên Diện vô thức gật đầu, không ý thức được bản thân bị trào phúng. Nhưng rất nhanh, Thiên Diện lại vỗ ót. “Đúng rồi, ta nhớ tới rồi!” Gã kinh hô: “Ngươi là tiểu bộ đầu lúc trước! Đáng ghét, nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm diệt cả nhà Tống gia, hoàn thành nguyện vọng của thân thể này.” “Nếu không phải vì ngươi, chúng ta cũng sẽ không bị bắt đến nơi này!” Thiên Diện đột nhiên bày ra oán niệm thật lớn, chỉ vào Lâm Quý giận dữ quát: “Hắc Hổ, xiên chết hắn!” “Đang có ý này!” Vừa dứt lời. Hắc Hổ trực tiếp vọt tới Lâm Quý, rõ ràng là hình người, nhưng trên người lại mang theo uy thế bá đạo của chúa sơn lâm. “Quả nhiên là Đệ Ngũ cảnh.” Lâm Quý nín thở ngưng thần. Vừa rồi lúc hổ yêu giả chết, Lâm Quý đã nhìn ra nó không thích hợp. Nhưng điều khiến Lâm Quý không nghĩ ra là, hai con yêu đó đều là Đệ Ngũ cảnh, vậy tại sao bọn chúng còn ở đây câu cá? Hai con yêu Đệ Ngũ cảnh, hẳn là đủ để xông pha bên ngoài rừng rậm này. Thực lực như vậy, gặp người không phải là nên hiên ngang xuất thủ, sau khi giết chết thì tìm người tiếp theo sao? Việc câu cá này chính là cởi quần đánh rắm! Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lâm Quý, ngay sau đó, Hắc Hổ đã đến gần. Nó giơ tay lên chính là một chiêu hắc hổ móc tim. Lâm Quý rút lui, thuận thế chém ra một kiếm. Nhưng rõ ràng Hắc Hổ là hình người, vậy mà bàn tay lại hóa thành hổ trảo, ngón tay sắc bén va chạm với thân kiếm, lực lượng khổng lồ mạnh mẽ đánh lệch trường kiếm. “Khí lực không nhỏ.” Hắc Hổ nhe răng cười, tốc độ lại nhanh hơn vài phần. Lâm Quý vẫn cầm kiếm ngăn cản như cũ, bốn đạo tinh thần lực được dẫn động, kiếm quang trên kiếm phong lại sắc bén vài phần. “Thiên Xu Kiếm!” Kiếm đầu tiên của Thất Tinh Kiếm, kiếm phong sắc bén hơn gấp mấy lần so với vừa rồi. Cuối cùng nụ cười trên mặt Hắc Hổ cũng tiêu tán, mang theo vài phần khiếp sợ vội vàng lui về phía sau. Lâm Quý cũng không chịu buông tha mà đuổi theo. “Thiên Tuyền Kiếm!” Kiếm thứ hai của Thất Tinh Kiếm, kiếm phong càng thịnh. Lúc này đây, ngay cả chống cự Hắc Hổ cũng không dám, hóa thành bản thể hổ yêu, chạy về phía xa xa. Về phần Thiên Diện đồng bạn của nó, đã sớm không biết chạy đến nơi nào. Mặc dù tốc độ của Hắc Hổ rất nhanh, nhưng tốc độ của Lâm Quý còn nhanh hơn. Đạp Vân Ngoa dưới chân đã được rót linh khí vào, dưới sự gia trì của Phù Diêu Quyết, khi Lâm Quý động, thậm chí phía sau còn mơ hồ xuất hiện tàn ảnh. Trong chớp mắt, hắn đã đi tới phía sau Hắc Hổ. Kiếm thứ ba Thiên Cơ Kiếm đã hạ xuống. Ba đạo tinh thần lực gia trì, làm cho kiếm phong lưu lại vết thương thật lớn ở phía sau Hắc Hổ. “Gầm!” Tiếng gào thét đau đớn vang vọng khắp núi rừng. Hắc Hổ vẫn chỉ chạy trốn như cũ. “Kiếm thứ tư của Thất Tinh Kiếm, tinh thần lực tầng tầng lớp lớp, ngươi hẳn là không sống nổi.” Lâm Quý mang theo vài phần tự tin, hạ xuống một kiếm cuối cùng. “Thiên Quyền Kiếm!” Lúc này đây, kiếm quang dài hơn một trượng. Nhưng ngay khi kiếm quang sắp chém vào trên người Hắc Hổ, phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, ngăn trở kiếm phong của Lâm Quý. Keng! Một tiếng vang giòn. Đồng tử của Lâm Quý đột nhiên co rụt. “Làm sao có thể?!” Vậy mà là Thiên Diện, gã trực tiếp lấy thân thể tiếp được kiếm thứ tư trong Thất Tinh Kiếm của Lâm Quý. Mặc dù cả người bay ngược ra, nhưng gã đã nhanh chóng bò dậy. Gã nghiêm túc vỗ vỗ bụi bặm trên người, ngoại trừ quần áo, vậy mà không tổn hao gì. Trên người gã quanh quẩn sát khí bàng bạc, sát khí nồng đậm này khiến Lâm Quý cũng cảm thấy vài phần kinh hãi. Cho dù là sát khí chí âm chi địa, chỉ sợ cũng chỉ là như thế. “Hình như, kiếm của ngươi cũng không lợi hại lắm.” Thiên Diện đắc ý chắn trước người Hắc Hổ. Hắc Hổ thì thở dốc, trong mắt mang theo vài phần sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Quý. “Ngươi cũng là Đệ Ngũ cảnh? Nhưng tại sao nhục thân của ngươi có thể mạnh mẽ như vậy?” Lâm Quý không nghĩ ra. Nụ cười trên mặt Thiên Diện càng sâu hơn. “Ha ha ha, trước đây ta chính là lấy nhục thân Đệ Nhị cảnh đào mệnh từ tay tu sĩ Nhật Du cảnh! Phùng Vũ này là Âm Sát chi thể trời sinh, nếu không ta tội gì phải hao tổn tâm sức thay hắn hoàn thành di nguyện, chỉ vì thân hồn hợp nhất?” “Hiện giờ Âm Sát chi thể của ta đã đại thành, cho dù là Đệ Lục cảnh cũng không làm gì được ta, huống chi là ngươi?” Lâm Quý cảm thấy hơi khó giải quyết, đồng thời đối mặt với hai con yêu Đệ Ngũ cảnh, cho dù là hắn cũng không dám nói tất thắng. Nghĩ tới đây, hắn cũng không chuẩn bị lưu thủ. “Ta ngược lại muốn nhìn một chút, là nhục thân của ngươi lợi hại, hay là thiên lôi lợi hại.” “Trong có lôi đình, Lôi Thần ẩn danh, động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng, lôi đến! Thiên lôi nổ vang, Lâm Quý không chút do dự vọt tới Thiên Diện và Hắc Hổ. Hắc Hổ xoay người bỏ chạy mà không hề suy nghĩ, đương nhiên nó biết uy danh của Dẫn Lôi Kiếm Quyết. Trên mặt Thiên Diện còn mang theo nụ cười đắc ý. “Hắc Hổ, xiên hắn!” Dứt lời, gã phát hiện không có ai đáp lại, sau khi quay đầu mới nhìn thấy Hắc Hổ đã chạy càng lúc càng xa. “Hắc Hổ, có ta ở đây thì ngươi sợ cái gì?” “Đó là Dẫn Lôi Kiếm Quyết, ngươi là kẻ ngốc! Chọc phải kẻ khó chơi rồi!” Giọng nói của Hắc Hổ từ xa truyền đến. Nhưng lúc nãy Thiên Diện không chạy, giờ muốn chạy cũng chạy không thoát. Chờ gã quay đầu lại nhìn về phía Lâm Quý, gã chỉ có thể nhìn thấy mũi kiếm hơi lắc lư cách gã càng ngày càng gần. Keng! Một tiếng vang giòn. Mũi kiếm đâm vào ngực gã, sau đó bị chặn lại, khó có thể tiến thêm vào. Nhưng ngay sau đó, sấm sét nổ tung! Trực tiếp bao lấy Thiên Diện. Vì dẫn động thiên lôi nên cả người Lâm Quý đều bị chiếu sáng, đợi đến khi bạch quang biến mất, Thiên Diện trước mắt đã bị cháy đen, đỉnh đầu còn bốc khói. Nhiệt độ nóng rực khiến Lâm Quý theo bản năng nhíu mày. Mà Thiên Diện thì dừng lại một lát, sau đó kinh hô xoay người bỏ chạy. “Ai dza, đau chết ta!” Đây là lần đầu tiên Lâm Quý nhìn thấy một gia hỏa cứng rắn bị thiên lôi đánh vẫn có thể bình yên vô sự. “Rốt cuộc Âm Sát chi thể này… có lai lịch gì?” Trong lòng hắn nổi lên vài phần nghi hoặc. Thiên Cương Trảm Tà Kiếm trong tay hắn là phối kiếm của ti chủ đầu tiên của Giám Thiên Ti, là bảo khí cao giai, chuyên môn khắc chế yêu tà. Thiên lôi càng là khắc tinh của tất cả tà ma trên thế gian. Âm Sát chi thể kia dùng sát khí tăng cường, cho dù cứng cỏi thế nào thì cũng nên bị Thiên Lôi và Trảm Tà Kiếm khắc chế mới đúng. “Làm sao gã có thể bình yên vô sự chứ?” Mang theo nghi hoặc, Lâm Quý lại một lần nữa đuổi theo.