Chương 219: Ngôi chùa
[Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ
04:29 - 10/05/2023
Thái Nhất Môn, chủ điện tông môn.
Cô Hồng chân nhân ngồi trên chủ vị, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Ngồi trên cùng hai bên trái phải là hai vị lão giả mặc hắc bạch đạo bào.
Phi Hồng chân nhân, sư tôn Từ Định Thiên, nhị trưởng lão Thái Nhất Môn.
Một vị khác là vị hắc bào lúc trước phụ trách mở bí cảnh, tứ trưởng lão Thái Nhất Môn Lạc Hồng chân nhân.
"Trước mắt chỉ có Lâm Quý bị cuốn đi sao? Mục tiêu của đối phương chính là hắn?" Cô Hồng chân nhân lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy." Lạc Hồng chân nhân gật gật đầu, giọng nói lạnh như băng, lại lộ ra vài phần tức giận: "Mật Tông quá đáng, dám đến Thái Nhất Môn ta bắt người!"
"Sự tình đã xảy ra, phẫn nộ đến đâu cũng không giải quyết được, vẫn nên bàn xem nên giải quyết chuyện này như thế nào." Phi Hồng chân nhân lại rất bình tĩnh, vuốt râu trên cằm, nói: "Lâm Quý là Du Tinh quan của Giám Thiên Ti, hắn ở Thái Nhất Môn xảy ra chuyện, việc này phải cho Giám Thiên Ti một lời giải thích."
"Ta đã đưa tin cho Phương Vân Sơn rồi." Cô Hồng chân nhân thở dài một hơi: "Hắn đã phái người tới."
Dừng một chút, y tiếp tục nói: "Sao Phật môn dám lớn mật như vậy? Lúc trước lừa gạt chúng ta không thành, lại lừa Ngọc sư thúc phản bội Thái Nhất Môn, cùng bọn họ thông đồng làm bậy, việc này nếu không phải Giám Thiên Ti hưng sư vấn tội, chúng ta còn không biết!"
"Hiện tại Ngọc sư thúc không rõ tung tích, giờ lại xảy ra chuyện này! Xem ra những con lừa trọc này thật sự không để chúng ta vào mắt!"
Trong lúc mấy người nói chuyện, một đạo lưu quang hiện lên, rơi vào bên ngoài đại điện.
Đó là một tráng hán mặc áo lông thú lộ ngực.
"Âu Dương Kha, ngươi tới vừa vặn!" Cô Hồng chân nhân lên tiếng.
Người tới chính là quan trấn phủ Giám Thiên Ti Tương Châu, Âu Dương Kha đại nhân.
Âu Dương Kha bước nhanh vào trong đại điện, hơi chắp tay với ba vị chân nhân xem như chào hỏi.
Mặc dù ba vị trước mặt yếu nhất cũng là Nhật Du Cảnh đỉnh phong, Cô Hồng và Phi Hồng càng là cường giả Nhập Đạo cảnh.
Nhưng lần này Âu Dương Kha đến đại biểu cho Giám Thiên Ti, bởi vậy nên tuyệt đối không thể để mất thể diện.
"Gặp qua ba vị, bản quan đến truyền lời thay Phương đại nhân."
"Nói đi." Cô Hồng chân nhân vung tay lên.
Âu Dương Kha lại thi lễ, sắc mặt trịnh trọng một chút.
"Thủ dụ của Phương đại nhân, Lâm Quý trong Giám Thiên Ti như Từ Định Thiên trong Thái Nhất Môn."
Âu Dương Kha ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía ba vị chân nhân.
"Phương đại nhân nói, Lâm Quý biến mất tại Thái Nhất Môn của các ngươi, nếu hắn không sống được, Từ Định Thiên cũng đừng nghĩ sẽ sống."
"Ngươi muốn chết!" Phi Hồng chân nhân nổi giận đứng dậy muốn xuất thủ.
Nhưng Cô Hồng chân nhân lại ngăn lại, hơi híp mắt nhìn về phía Âu Dương Kha.
"Đây là Phương Vân Sơn đang uy hiếp chúng ta sao? Lá gan của hắn cũng thật lớn, cho dù là Cao Quần Thư năm đó cũng không dám nói chuyện với chúng ta như vậy."
Âu Dương Kha lại lắc đầu.
"Bản quan chỉ là đến truyền lời, việc khác không liên quan đến ta."
Dứt lời, Âu Dương Kha quay đầu bỏ đi.
Đợi đến khi bóng dáng của y hoàn toàn biến mất, lúc này Phi Hồng chân nhân mới một lần nữa ngồi xuống, cơn giận dữ trên mặt lúc trước đã biến mất sạch sẽ.
"Đây là Phương Vân Sơn đang ép chúng ta chọn phe." Phi Hồng chân nhân nói.
"Chuyện ở Duy Châu đã sắp xảy ra rồi sao?" Cô Hồng chân nhân nhíu mày.
"Mật Tông có ý đồ không tốt đã lâu, ỷ vào có Phật quốc làm chỗ dựa, lại ngoài tầm với của triều đình Đại Tần, làm việc vốn không kiêng nể gì cả." Lạc Hồng chân nhân thở dài: "Hiện giờ xem ra, thời gian ngàn năm, cuối cùng bọn họ cũng không kiềm chế được."
"Thái Nhất Môn nên xử lý việc này như thế nào? Giúp triều đình Đại Tần, hay là bình chân như vại?" Cô Hồng lại hỏi.
"Nếu giúp Đại Tần thu phục Duy Châu, bớt ngoại hoạn, bọn họ sẽ ra tay đối phó với chúng ta." Lạc Hồng nói.
"Bàng quan tọa sơn quan hổ đấu, nếu Đại Tần thắng, bọn họ cũng sẽ đối phó với chúng ta, hơn nữa thủ đoạn sẽ càng thêm tàn nhẫn! Mà nếu Phật môn thắng..." Lạc Hồng dừng một chút.
Phi Hồng ở một bên tiếp lời: "Nếu Phật môn thắng, từ nay về sau thế lực của Phật môn ở Cửu Châu Trung Nguyên càng lúc càng bành trướng, Đạo môn bị chèn ép, không thể không mở Phật Đạo chi tranh."
"Vậy thì nên bình chân xem triều đình Đại Tần xử lý rồi!"
Chuyện tiến thoái lưỡng nan, không phải trong dăm ba câu có thể nói rõ ràng.
Cô Hồng chân nhân khoát tay áo.
"Để ta suy nghĩ kỹ, Thái Nhất Môn truyền thừa đến nay cũng không phải dễ dàng gặp nạn như vậy. Bất kể là kết quả gì, chúng ta đều có thể chịu được, cũng không cần rối rắm như thế."
Y ngẩng đầu lên, đầu ngón tay chạm nhẹ trên mặt bàn.
"Ngược lại là chuyện của Lâm Quý, dù sao cũng phải cho một lời giải thích."
"Tra đi, nếu còn sống thì nghĩ biện pháp cứu trở về. Nếu đã chết thì bảo Định Thiên thành thành thật thật đợi ở trong tông môn, trước khi tu vi đại thành không cho phép ra ngoài." Cô Hồng chân nhân đưa ra kết luận.
Phi Hồng bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Cũng chỉ có thể như thế, Giám Thiên Ti thật đúng là quá bá đạo."
"Aiz, chiếm cứ long mạch Cửu Châu, dựa vào quốc vận Đại Tần, sao bọn họ có thể không bá đạo được?"
Mọi người không nhịn được bật cười, Cô Hồng chân nhân đứng dậy, đi tới phía trước đại điện.
Phóng tầm mắt nhìn tới là đồng bằng vô cùng vô tận.
"Gió thổi báo giông bão sắp đến."
....
Lâm Quý cũng không biết bởi vì chuyện của hắn mà Giám Thiên Ti đã uy hiếp đến trên đầu Thái Nhất Môn.
Lúc này, hắn đang đi bộ trong một mảnh hoang vắng.
Bầu trời có màu vàng, cảnh xa xa cũng có màu vàng.
Cát vàng đầy trời.
"Đây là... Duyễn Châu?" Hắn hỏi.
Không có ai trả lời.
Lâm Quý cũng không biết bản thân đoán có đúng hay không, hắn chỉ nghe nói Duyễn Châu là sa mạc, là tử địa không có một ngọn cỏ, nhưng chưa từng thấy qua.
"Là Duy Châu." Âm thanh lại vang lên trong đầu.
Lâm Quý giật mình.
Lâu như vậy, trong lòng hắn đã có vài phần suy đoán.
"Ngươi là người của Mật tông? Sao ngươi lại bắt ta?"
Không có ai trả lời.
Hắn tiếp tục hỏi: "Là thủ đoạn của Tà Phật lưu lại trên người ta đúng không? Chuyện này xảy ra khi nào? Là hắc khí trong ngực ta, hay là lúc ở Lôi Vân Tự lần trước?"
Vẫn không có ai trả lời.
Lâm Quý chỉ có thể cúi đầu tiến về phía trước.
Lại đi không biết bao lâu, phía trước hắn xuất hiện một đám người.
Đám người quấn quần áo dày nặng, quấn khăn che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt.
Bọn họ chống chọi với gió cát, tập tễnh đi về phía trước.
Lâm Quý cố gắng chào hỏi, nhưng bọn họ lại làm như không thấy.
Tiếp tục đi xa hơn.
Lại qua một lúc lâu.
Một ngôi chùa xuất hiện ở phía trước.
Ngôi chùa nằm ở cuối sa mạc, đột ngột đứng ở đó.
Trước cửa có hàng người chờ thật dài, đều giống như đám người mà Lâm Quý đã nhìn thấy dọc theo đường đi.
Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ trang nghiêm và ngưng trọng, chậm rãi đi vào chùa.
Trước cổng chùa đặt một lư hương khổng lồ, nhưng trong lư hương không có hương, thay vào đó là vàng bạc chói mắt.
Mỗi lần người xếp hàng đi ngang qua lư hương đều lấy ra vàng bạc mà bản thân mang theo, cung kính bỏ vào trong đó, sau đó thỏa mãn đi vào trong chùa.
Hình ảnh này thật sự rất quỷ dị.
"Nơi này chính là Mật tông."
Lâm Quý xếp hàng ở cuối đội ngũ, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đến lượt hắn đứng bên cạnh lư hương.
Hắn không có vàng bạc, vì thế cứ trực tiếp đi vào.
Nhà sư bên cạnh cũng không ngăn cản.
Nhưng khi hắn bước vào bên trong ngôi chùa, hắn ngây ngần cả người.
Đập vào mắt là một tăng nhân có dáng vẻ trang nghiêm, trong miệng lẩm bẩm kinh văn nghe không hiểu, ở trước mặt tăng nhân kia là những dân chúng đang thành kính cầu nguyện.
Mà điều khiến Lâm Quý khiếp sợ chính là tướng mạo của tăng nhân kia.
"Hành si?!"