Chương 250: Đại chiến Tương Dương 28
[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ
15:41 - 27/04/2024
Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Sự việc này xảy ra, không ít môn phái suy ngẫm về năng lực đại sư huynh của mình rồi ủng hộ, giương cao ngọn cờ nghĩa. Ngoại trừ Võ Đang và Anh Hùng môn, tất cả các môn phái khác đều tham gia vào sự nghiệp vĩ đại này. Chỉ trong giây lát, sóng ngầm dâng trào trong giang hồ, người trong môn phái vừa gặp nhau câu đầu tiên đều hỏi: "Ngươi bầu ai?"
Theo lời mời của Pháo Thiên Minh, mấy người đều đến quán rượu Vô Gian. Pháo Thiên Minh cũng không thật lòng muốn mời, nhưng không còn cách nào, một mình không kìm chế nổi Vô Song Ngư say bí tỉ. Trong số người đến có Bất Túy đồng bệnh với Vô Song Ngư, có cũng có tấm gương như Ái Niếp Niếp, Tinh Ảnh. Nửa tiếng trước, hệ thống thông báo Vô Song Ngư mất chức đại sư huynh. Tân đại sư huynh tất nhiên là Huyết Ảnh. Mất cái điểm còn đỡ, chủ yếu mất mặt quá mức. Nhưng Bất Túy không lo lắng như vậy. Người đề xuất bên Cái Bang chỉ là gần đạt đến cao thủ, mặc dù đạt 1/3 nhưng trong cuộc bầu cử sau hắn ta và Phích Lịch cơ bản giữ tỷ lệ 5-5. Hoàn toàn không liên quan gì đến tên gần cao thủ kia. Phía bên Xa thì càng buồn cười, Xa chỉ nhận được 1/4 số phiếu nhưng 3/4 còn lại bị Long Thành và Trùng Tựu chia đôi, kết quả vẫn là đại tỷ.
Bất Túy vỗ vai Vô Song Ngư: "Lão đệ... thật khó nói, ban đầu ta định đến đây đánh ngươi đấy. Nhưng thật ra, ngươi dám coi trời bằng vung kéo lực lượng chủ lực đi, giúp nhiều người giữ được hai cấp độ, ta rất khâm phục ngươi."
Vô Song Ngư ngẩng đầu, rõ ràng lời nói không có tác dụng gì với Vô Song Ngư vốn không có vinh dự tập thể.
Ái Niếp Niếp nhỏ nước miếng bôi lên mắt vào mắt, ngồi bệt xuống đất khóc: "Đại ca, ngươi còn chưa hài lòng nữa sao? Huynh đệ ta mất trọn bảy cấp này, chỗ tốt cũng chẳng hưởng, còn mất cả năm trăm vàng vào đấy."
Vô Song Ngư hơi tây tây gật đầu: "Ngươi an ủi ta như vậy, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Ta thầm nói cho các ngươi biết, ta đã lặng lẽ ăn chặn tám trăm vàng quân phí... ta giỏi chưa!"
Hát Bất Túy thay đổi sắc mặt hỏi: "Nếu có thêm tám trăm lượng vàng của ngươi, chúng ta đã có thể mua thêm vài chiếc xe bắn đá, như vậy Tương Dương có thể giữ được. Ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi có cảm thấy cực kỳ day dứt, hối hận không?"
Vô Song Ngư khóc lóc: "Sao không hối hận chứ, biết trước ngày hôm nay ta sẽ ra nông nỗi này..."
"Vậy thì sao?"
"Vậy ông đây sẽ chôm hết ngàn lượng quân phí."
Hát Bất Túy chưa tức giận thì Pháo Thiên Minh đã nổi giận, túm lấy cổ áo Vô Song Ngư gằn giọng: "Ăn bao nhiêu tiền rồi mà ngày ngày vẫn đến quán ta ăn không trả tiền à?"
Vô Song Ngư giật mình ngồi xuống, liếc quanh hỏi: "Tiền? Ăn tiền gì? Trà ca, có tiền cho mượn trước để dùng nhé? Nhiều thì không cần, vài lượng bạc thôi. Không có tiền đi xe ngựa, làm hỏng cả giày, còn không móc được tiền ra sửa..."
Pháo Thiên Minh ra hiệu cho Hát Bất Túy, Hát Bất Túy đã dùng Thập Bát Chưởng ấn chặt Vô Song Ngư xuống gầm bàn. Mọi người không ai buồn để ý Vô Song Ngư giả chết dưới bàn.
Hát Bất Túy uống một ngụm rượu rồi nói: "Ngày mai phải đi luyện cấp rồi, lần này xuống tầng chín nhé? Ta phải bù đắp lại thiệt hại lần này mới được."
"Ta không rảnh!" Pháo Thiên Minh lấy ra thiếp mời lắc lắc: "Ngày mai ta phải vào phó bản làm nhiệm vụ, Lôi Cổ sơn, các ngươi có thiệp mời không?"
Mấy người đều lắc đầu. Ái Niếp Niếp cười hỏi: "Ngươi không đi sẽ có người buồn bã đấy. Sao lúc nào ngươi cũng bận rộn thế?"
Pháo Thiên Minh tức giận nói: "Cái gã Hà Tả ngu ngốc sắp xếp thời gian chặt chẽ quá, muốn rong chơi vài ngày cũng không được. Đáng giận nhất là cứ phải diễn cảnh tình cảm, lấy đâu ra thời gian vui chơi. Không nói chuyện đó, gần đây có tin tức gì không? Chúng ta ở trong phó bản mười ngày rồi, không thể không có chuyện gì xảy ra ngoài trò chơi được chứ?"
"Thật ra có, hơn nữa có liên quan nhất định với ngươi." Vô Song Ngư bò lên chỗ ngồi rồi nói: "Hôm trước có một người nhàm chán đi du lịch khắp nơi, trong một thành nhỏ thấy một thông báo tuyển kiếm khách, yêu cầu: nam, kiếm pháp cao cấp 20 trở lên, khinh công cao cấp 20 trở lên. Mười ngày sau hết hạn, không ghi thù lao. Người đó lén lút đăng tin lên diễn đàn, còn hôm nay ta vô tình thấy tin đó."
Pháo Thiên Minh sờ đầu hỏi: "Chỉ có chuyện đó thôi sao? Liên quan gì tới ta?"
Vô Song Ngư nhìn Pháo Thiên Minh một lúc rồi nói nghiêm túc: "Tòa thành nhỏ đó tên là Bạch Vân Thành."
"Bạch Vân Thành? Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành? Trời ơi... cảm ơn ngươi Tiểu Ngư... Nhưng cảm ơn thì cảm ơn, từ hôm nay ngươi chỉ được giảm giá bảy phần mười, không được nợ nữa."
Diệp Cô Thành chắc chắn là NPC đầu tiên tự mình cảm tạ, là người giúp mình trở thành cao thủ đỉnh cấp. Dù Pháo Thiên Minh đã đến Bạch Vân Thành vài lần nhưng Diệp Cô Thành đã quên mất y từ lâu. Giờ có cơ hội này, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
"Diệp Cô Thành? cái tên này nghe quen quen." Ái Niếp Niếp lẩm bẩm nói, chống đầu suy nghĩ.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩