Chương 83: Câu chuyện nhỏ số 8 - Xanh và trắng

Rất lâu sau đó, trình độ sức mạnh tinh thần của Mục Huyền và Hoa Dao đã ngang tài ngang sức. Chỉ là dưới sự bảo vệ của Mục Huyền, Hoa Dao rất hiếm khi dùng đến sức mạnh tinh thần. Vì vậy cô không có ý thức sử dụng, thậm chí quên mất mình có khả năng này. Đặc biệt lúc ở trên giường, Mục Huyền giữ vai trò chủ đạo nhiều năm, Hoa Dao đã quen ngoan ngoãn phối hợp, nên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sử dụng sức mạnh tinh thần. Dù sao, Mục Huyền giữ thế chủ đạo, cô càng cảm thấy dễ chịu... Cho đến một ngày. Mục Huyền: “Thêm một lần nữa.” Hoa Dao: “Không được! Nhiều lần như vậy rồi, em muốn đi ngủ. Ngày mai em còn phải đưa Tiểu Châu đi khu vui chơi giải trí vũ trụ.” Mục Huyền (nhíu mày): “Bảo Mạc Lâm đưa con bé đi.” Hoa Dao (nghiến răng): “Mục Huyền! Sao anh có thể vì chuyện này mà bỏ mặc con gái! Anh là người cha, người cha đấy nhé!” Mục Huyền (trầm mặc một hai giây, lông mày giãn ra): “Vậy anh sẽ đưa con bé đi. Em mau nằm xuống, nhấc chân.” Hoa Dao (tức giận): “Không nằm, không nhấc!” Nói xong, cô bay người xuống giường, chạy vào nhà tắm, đóng cửa đánh sầm. Mục Huyền mỉm cười đi tới, vặn cửa, cánh cửa đã bị khóa trái. Anh không nghĩ ngợi nhiều, dùng sức mạnh tinh thần bẻ khóa. Vừa đẩy cửa vào trong, Mục Huyền liền nhìn thấy thân thể trần truồng của Hoa Dao dưới làn nước. Người anh càng rạo rực khó chịu, anh chẳng nói chẳng rằng dùng sức mạnh tinh thần trói cô, ném về giường ngủ. Hoa Dao phẫn nộ, vung tay, một luồng sáng màu trắng cắt ngang tia sáng xanh lam, vây quanh người Mục Huyền. Mục Huyền mỉm cười, dùng sức vùng vẫy. Thần sắc anh cứng đờ, toàn thân anh không thể nhúc nhích... Hoa Dao cũng ngây người. Mục Huyền không thoát khỏi sức mạnh tinh thần của cô? Tác giả nói nhỏ: Đồng chí Mục Huyền vừa ‘lao động vất vả’ lâu như vậy, sức mạnh tinh thần đương nhiên yếu hơn đồng chí Hoa Dao một chút. Hoa Dao tất nhiên cũng nhận thức ra sự thật này, cô đột nhiên muốn cười rũ rượi. Bao nhiêu năm rồi, bị anh áp bức bao nhiêu năm rồi? Ông trời cuối cùng cũng có mắt, để cô khống chế anh một lần. Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho tới bến. Cơ hội này không biết bao giờ mới xuất hiện lần nữa, Hoa Dao lập tức vận dụng sức mạnh tinh thần, trói Mục Huyền ba vòng lại thêm ba vòng. Sau đó, cô thản nhiên ném Mục Huyền lên giường, như cách anh vừa làm với cô. Là một người đàn ông gia trưởng tuyệt đối, Mục Huyền không cho phép bản thân bị động ở trên giường. Anh lạnh mặt nhìn Hoa Dao đang tiến lại gần. Ánh mắt anh u ám, gương mặt thanh tú ửng đỏ: “Em muốn làm gì?” Trong đầu Hoa Dao vụt qua một ý tưởng, lần đầu tiên trong đời cô giơ tay vỗ cặp mông rắn chắc của Mục Huyền, lên tiếng: “Nghe lời... mau nhấc lên...” Máu phảng phất dồn hết lên mặt Mục Huyền, sức mạnh tinh thần của người đàn ông tộc thú bùng nổ đến cực điểm trong tích tắc. Anh lật người thoát khỏi từng lớp sáng trắng trói buộc bản thân, ôm Hoa Dao đè xuống giường. Một lúc sau. “Em vừa nói gì?” “Gì... cũng... không nói... ưm...” “Em còn dám dùng sức mạnh tinh thần nữa không?” “Không... em không... dùng nữa... nhưng, nhưng... anh... cũng... không được dùng.” “Anh đâu cần sử dụng.” “Ưm... không, không công bằng...” Kể từ ngày hôm đó, hai người quả thật không dùng sức mạnh tinh thần ở trên giường. Vì vậy, tình trạng trên giường vẫn không có gì thay đổi. Người chủ động vẫn là người chủ động, người bị chèn ép vẫn là người bị chèn ép, nhưng... vẫn hòa hợp như thường lệ.