Chương 11: Lấy Giúp Người Làm Niềm Vui

P/s: Từ Chương Này Trở Đi Sẽ Đổi Cụm Từ "Thuốc Bổ Cỡ Lớn" Thành "Đại Bổ Hoàn" Nhá, Cảm Ơn Ạ! Ở cửa lớp học, Lý Minh dựa vào khung cửa, ánh mắt nham hiểm không ngừng nhìn chằm chằm vào hai người đang cười nói! Nhìn thấy kẻ thù của mình và nữ thần mà hắn ngưỡng mộ từ lâu đang làm liếc mắt đưa tình với nhau, hàm răng của hắn nghiến chặt gần như sắp gãy mất! Tần Kha nhìn thấy biểu cảm thốn thốn trên khuôn mặt của Lý Minh . Chợt hiểu ra tại sao Lý Minh lại có biểu cảm như vậy, hắn cười thầm trong lòng. "Hứa Diệu Âm, đưa tay cậu cho tôi!" Hứa Diệu Âm khó hiểu: "Cậu muốn làm gì?" "Xem chỉ tay cho cậu!" Hứa Diệu Âm có chút kinh ngạc: "Cậu cũng biết xem chỉ tay?" Tần Kha đắc ý nói: "Đúng vậy! Kha ca, tôi là ai chứ? Tôi chỉ là xem tướng thôi." Vương Chí Kiệt chớp mắt: Tên này có thể xem chỉ tay? Sao mình không biết vậy? Hứa Diệu Âm do dự một lát rồi đưa tay ra. Tần Kha không khách khí nắm lấy tay cô. Không hổ là tay của người đẹp, trơn mịn như kem! Hứa Diệu Âm hơi xấu hổ khi tay cô bất ngờ bị người khác giới nắm lấy, tim đập loạn xạ. [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +1000! ] Nhìn thấy bàn tay của nữ thần bị một cái móng heo lớn đang nắm giữ, đôi mắt của Lý Minh lập tức trợn tròn, đỏ ngầu! Đã ba năm rồi, hắn thích Hứa Diệu Âm gần ba năm, trong ba năm này hắn chưa từng có động chạm, tiếp xúc thân thể nào với Hứa Diệu Âm. Hắn cũng đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh mình đang nắm tay với Hứa Diệu Âm. Nhưng giờ đây, bàn tay nữ thần mà hắn hằng mong ước đã bị kẻ hèn hạ nhất lớp công khai nắm giữ! Nắm tay thì thôi đi! Hắn thậm chí còn dám sờ mó! Hứa Diệu Âm tò mò hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì?" Tần Kha ho khan: "Tay của cậu tương đối dễ dàng chạm vào!" Hứa Diệu Âm sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ hồng: "Cậu có thể nghiêm túc hơn được không... " [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +1000! ] Đầu Lý Minh như bị sét đánh. Vẫn là loại sấm sét chợt ập đến trên bầu trời trong xanh không một gợn mây. Cô ấy đỏ mặt! Tại sao cô ấy lại đỏ mặt! Tên này đã làm gì nữ thần của mình vậy! Những cảm xúc tiêu cực của Lý Minh dần dần xuất hiện. Tần Kha cẩn thận nhìn: “Tôi có thể nhìn ra mệnh cậu đang thiếu một thứ.” "Thứ gì còn thiếu?" "Thiếu tôi đó!" Hứa Diệu Âm nghe xong, sắc mặt càng đỏ bừng thêm. [ Đinh, cảm xúc tiêu cực của Lý Minh... ] "Miệng lưỡi trơn tru!" Hứa Diệu Âm rút tay lại. Vương Chí Kiệt không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt vời, tuyệt vời, tao đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng tao chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như vậy. Hứa Diệu Âm, hắn rõ ràng là đang kiếm cớ để sờ tay của cậu." "A Kiệt, nói cái gì vậy? Tần Kha tao còn là một chính nhân quân tử!" "Tối qua mày vừa mới nói, mày không phải quân tử!" "Hôm qua là hôm qua, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi." Lý Minh nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể lao tới đấm cho Tần Kha một phát. Để hắn biết rằng người phụ nữ của hắn không dễ động vào! Trần Đại Xuân ở một bên gãi đầu: "Lý Minh, mồm mày chảy máu nhiều quá, nếu không ổn thì hãy đến bệnh viện kiểm tra đi!" "Không nói chuyện với cậu nữa!" Hứa Diệu Âm xoay người. Tần Kha vội vàng gọi cô lại: “Đừng mà, nói chuyện với tôi thêm một lát đi.” Nếu như không nói chuyện với tôi, làm sao tôi có thể để cho tên Lý Minh tiếp tục cho tôi điểm cảm xúc tiêu cực? "Khi cậu tổ chức sinh nhật vào chủ nhật, tôi có cần mua quà cho cậu không?" Hứa Diệu Âm nói: "Chúng ta đều là bạn học, có quà hay không không quan trọng, chỉ cần người tới là được." “Vậy được, nếu cậu không cần tặng quà thì tôi sẽ tới.” [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Hứa Diệu Âm +100! ] Vương Chí Kiệt ở một bên khinh thường nói: "Xem mày kìa, tay không đi dự sinh nhật người khác mày có cảm thấy xấu hổ không?" "Vậy mày có định tặng quà không?" "Tao cũng không tặng... Dù sao chúng ta đều là bạn học, cũng không thể thường xuyên tặng quà, tao một là không có tiền, hai là tao cảm thấy tặng quà quá tầm thường. Như vậy đi, đến cuối tuần tao sẽ lấy kèn Sona của ông tao ra đem tới sinh nhật Hứa Diệu Âm, tại đó tao có thể chơi một đoạn của bài hát sinh nhật để tăng thêm phần náo nhiệt!" Tần Kha cạn lời: "Tao nói này, có ai chơi kèn Sona trong ngày sinh nhật không! Hứa Diệu Âm, tôi sẽ không chơi kèn Sona, nhưng tôi đã nghĩ ra nên tặng cậu cái gì rồi? Dưới nhà tôi có một con chó biết nhào lộn, đợi cuối tuần tôi đi mượn nó đem đến sinh nhật cậu để cho nó biểu diễn những màn nhào lộn cho cậu vui. Nếu không mượn được tôi sẽ trộm nó đem đến." Hứa Diệu Âm sắc mặt âm trầm. Vương Chí Kiệt hừ một tiếng: "Đó là chó, không phải là người, sao có thể dễ dàng ăn trộm như vậy? Mày có thể đến nhà người ta nhưng người ta sẽ cho mày mượn hay không? Mà cho dù mày có đến ăn trộm thì chó nó cũng không sủa lên sao?" "Không sao đâu, tao bịt tai lại có phải là không nghe được rồi sao?" Trái tim Hứa Diệu Âm sụp đổ. Alo? Bệnh viện tâm thần phải không? Ở đây tôi có hai người bị nghi là bị điên, các anh mau đến đây, tình thế không thể kiểm soát được rồi! Cái gì, hai người họ đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần của các anh à? Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Hứa Diệu Âm cũng đủ chứng minh hai người bọn Tần Kha thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức để tặng quà cho mình. Tần Kha nghiêm túc nói: "Cậu định tổ chức sinh nhật ở đâu? KTV hay khách sạn?" "Sinh nhật tôi được tổ chức ở khách sạn Tinh Vương." Khi nghe nói đến khách sạn Tinh Vương, Tần Kha hưng phấn: "Cái gì, khách sạn Tinh Vương? Đó là khách sạn cao cấp nhất tỉnh Vân Thành. Xứng đáng với cậu, Hứa Diệu Âm! Nữ nhân giàu có, phú bà có muốn bao nuôi tôi không!" Vương Chí Kiệt: "+1" "Đúng rồi, tiệc đón sinh nhật có cả Lý Minh phải không?" Tần Kha hỏi. "Tôi còn chưa nói với cậu ấy, sau giờ học tôi sẽ nói chuyện." Hứa Diệu Âm đáp. Tần Kha gật đầu, gọi Hứa Diệu Âm đang định quay người đi: "Câu hỏi cuối cùng, khi ăn tôi có thể mang theo túi nilong không?" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Hứa Diệu Âm +312! ] Hứa Diệu Âm có chút hoảng hốt, nhìn Tần Kha ánh mắt loé lên sáng ngời, không biết sau khi hắn tới tiệc sinh nhật có thể diễn ra thuận lợi hay không? Tần Kha nhìn đồng hồ và thấy vẫn còn năm phút nữa mới bắt đầu tiết học. Đột nhiên muốn đi tiểu... "A Kiệt, mày có muốn đi tiểu không?" "Bây giờ tao không đi, tao sẽ xin đi tiểu khi tiết học bắt đầu." "Tao sẽ đi một mình vậy." Đến cửa, Lý Minh giơ chân chặn đường của Tần Kha. "Lý Minh, cậu đang làm gì vậy?" Lý Minh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt rực lửa: “Tao hỏi mày, vừa rồi mày cùng Hứa Diệu Âm làm cái gì?” "Không làm gì cả?" "Không làm gì mà mày lại sờ tay cậu ấy!" Lý Minh vô cùng tức giận, đè nén lửa giận trong lòng, nếu không sợ Húa Diệu Âm nghe được, hắn suýt nữa đã gầm lên một tiếng thật to rồi. "Tao giúp cậu ấy xem chỉ tay... Nhân tiện, tao cũng có chuyện muốn nói với mày. Hứa Diệu Âm sinh nhật vào cuối tuần, cậu ấy nói mời mày tới dự tiệc sinh nhật của cô ấy!" Khi nghe tin nữ thần của mình mời mình đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy, đôi mắt Lý Minh lúc này sáng lên và cơn tức giận liền biến mất. Trong lòng hắn như có một con nai vui vẻ nhảy lên, vẻ mặt có chút phấn khích. "Thật không?" "Thật đấy, có điều tao nghĩ mày có thể sẽ không đi nên tao đã từ chối thay mày rồi! Thế nào, có phải tao rất quan tâm đến mày không? Không cần phải cảm ơn tao đâu. Tao làm việc tốt không phải vì để được người khác báo đáp, tao là một người lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui mà!"