Chương 12: Năm Hào Không Đủ Sao

[ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ] Lý Minh mặt đỏ bừng giống như mấy tên say rượu, hiển nhiên rất tức giận với Tần Kha. Phải công nhận, tên khốn này thực sự là Thần Tài của Tần Kha. Từ sáng đến giờ, Tần Kha nhờ chọc hắn mấy câu đã thu được 20.000 điểm cảm xúc tiêu cực. Trước kia không hề biết rằng vui vẻ trên nỗi đau của người khác lại sung sướng đến thế. Bây giờ hắn mới biết mình cũng đã trở thành loại người như vậy. Đây là vui vẻ! Loại vui vẻ giản đơn! Trần Đại Xuân cảm thấy bất mãn thay cho Lý Minh: "Tần Kha, mày có tư cách gì thay mặt Lý Minh từ chối?" Tần Kha nhìn xem bộ dạng như sắp ăn thịt người của Lý Minh nói: “Sao mày không từ chối à? Tao biết rồi, mày định đến đó để ăn chực phải không?” [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +500! ] Lý Minh giọng điệu âm trầm: "Tần Kha, tao phát hiện tên tiểu tử nhà mày ngày càng muốn ăn đòn." Tần Kha: "Mày sẽ không động thủ đánh tao đấy chứ?" Lý Minh khinh thường hừ một tiếng: "Mày không xứng để tao phải tự mình động thủ, nhưng tao cho mày biết, có một số người mày tuyệt đối không thể đắc tội, giống như tao!" Liếc Tần Kha một cái, Lý Minh xoay người đi ra khỏi lớp học. Kể từ khi tham gia lớp Linh Giả vào năm cuối trung học, hắn vẫn luôn coi thường Tần Kha và Vương Chí Kiệt. Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy cần phải để lại những kỷ niệm đẹp thời trung học cho hai tên này trước khi tốt nghiệp. Đặc biệt là Tần Kha! Trần Đại Xuân theo sau hỏi: "Lý Minh, lớp học sắp bắt đầu rồi, mày đi đâu vậy?" "Tao đến lớp 2 tìm Vương Cương." "Mày tìm Vương Cương làm gì thế?" "Nhờ hắn xử lý tên tiểu tử kia!" Trần Đại Xuân biết "Tên Tiểu Tử" mà Lý Minh đang nhắc đến chính là Tần Kha. "Tại sao phải tìm Vương Cương đối phó Tần Kha? Vương Cương thực lực không bằng mày, một mình mày không thể xử lý được sao?" Lý Minh lắc đầu: "Mày không hiểu, động tay với tên tiểu tử kia chỉ hạ thấp địa vị của tao thôi!” … Tần Kha cực kỳ chăm chú lắng nghe ba tiết còn lại. Thầy giảng rất nhiều thứ, tuy rằng hắn cũng không hiểu được hết, nhưng hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là thái độ nghiêm túc nghe giảng! Vương Chí Kiệt vẫn ôm bàn ngủ, như không còn ôm chút hi vọng nào có thể thi vào đại học. Sự nghiêm túc đột ngột trong học tập của Tần Kha đã gây ấn tượng với mọi người trong lớp, đặc biệt là tiết cuối của thầy Triệu Đức Trúc, trên lớp thầy chưa từng thấy Tần Kha nghiêm túc như vậy! Kích động đến mức muốn ra cổng trường đốt pháo ăn mừng! Giờ nghỉ trưa, mọi người đi nhanh đến căng tin ăn cơm. Tần Kha và Vương Chí Kiệt vừa cười vừa nói từ trong lớp đi ra. Vừa bước ra hắn đã bị một thanh niên vạm vỡ chặn lại. Tên đó là Vương Cương ở lớp 2, hiện có cảnh giới Linh Giả Nhất Cảnh cấp 5, sử dụng thành thạo dị năng hóa đá. Dù mới là học sinh cuối cấp 3 nhưng cơ thể hắn lại rắn chắc hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa, bắp tay cuồn cuộn đầy sức mạnh! Xét về ngoại hình, anh ta xấu, vô cùng xấu, có thể nói là cực kỳ xấu xí! Thấy Vương Cương chặn đường,Tần Kha nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?" Vương Cương hừ lạnh một tiếng: "Có chuyện gì sao? Đương nhiên là có chuyện rồi!" Vương Chí Kiệt liếc nhìn thấy Lý Minh và Trần Đại Xuân, những kẻ đứng sau vụ này ở cách đó vài mét đang đứng khoanh tay xem náo nhiệt. Hắn ghé vào tai Tần Kha nhỏ giọng nói: "Tên này hình như là được Lý Minh mời tới." Tần Kha gật đầu, hỏi: "Có chuyện gì sao?" Vương Cương cười cười, không lập tức ra tay, muốn trêu chọc Tần Kha một chút. "Tao nghe nói mày rất hòa đồng và hay giúp đỡ người khác, tao muốn vay mày chút tiền tiêu !" Vay á? Hạng người như hắn, chắc không có ý định trả lại nhỉ! "Mày xem mày nói kìa, chúng ta quen nhau đâu phải ngày một ngày hai, nói gì mà vay với chả mượn, mà Vương Cương này, mày cần tiền làm gì?" Vương Cương liếc xéo nói: "Tao cần tiền để làm gì? Không phải là chuyện của mày? Tao để trả tiền ăn cơm được chưa?" "Được được được, đương nhiên là được, đợi tao lấy tiền rồi đưa cho mày." Tần Kha móc trong túi ra một tờ tiền, diễn ra bộ mặt không nỡ đưa! Đặt tờ tiền vào trong tay Vương Cương, vẻ mặt đau khổ như bị cắt đi mất một miếng thịt trên người. "Cầm lấy đi, nếu chưa đủ thì nói với tao!" Vương Cương khá sửng sốt, tên tiểu tử này thật là hèn nhát, doạ có chút mà đã chịu nôn tiền ra rồi. Vương Cương xòe tay ra, thấy tờ năm hào nhàu nát trên tay, vẻ mặt ngơ ngác. [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +200! ] Vương Cương ngẩng đầu, vẻ mặt đăm chiêu nhìn Tần Kha. “Năm hào?” Tần Kha chớp mắt: “Sao vậy, 5 hào còn chưa đủ à?” [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +456! ] Vương Cương tiến tới gầm lên như hổ rống: "Mày nghĩ năm hào có đủ cho một bữa ăn không?” Cách đó không xa, Lý Minh suýt chút nữa bật cười khi nghe thấy Tần Kha đưa cho Vương Cương tờ 5 hào. Nhưng giây tiếp lại thấy có chút vui sướng, xem ra lần này Tần Kha không thoát được rồi! Vương Chí Kiệt cũng cười lớn, hắn biết tên sói Siberia Tần Kha này có rất nhiều thủ đoạn. Tần Kha: "Số này chắc chắn là không đủ rồi, mày là mày, tao là tao, đương nhiên tao phải ăn ngon hơn chút rồi, năm hào làm sao mà đủ… Thôi được rồi, cho thêm mày 5 hào nữa, mày làm ăn xin cũng không dễ dàng gì." Vừa nói, hắn vừa móc từ trong túi ra một tờ tiền trị giá 1 tệ, nhìn tờ 5 hào trong tay Vương Cương, liền nghiêm túc nói: "Nhưng mày phải trả lại năm hào kia cho tao!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +800! ] Vương Cương cảm thấy vô cùng nhục nhã, nắm lấy cổ áo Tần Kha, hét lên: "Mày dám đùa giỡn lão tử sao!" Tần Kha vội vàng che mặt nói: "A! Vương Cương, tao không đùa mày đâu, mày thử nhìn mấy tên ăn xin trên đường đi, khi đi xin bọn họ đều rất lịch sự, có người còn quỳ rạp xuống đất để xin, như thế khi có tiền lẻ tao mới cho bọn họ 1 đến 2 tệ... " "Nếu mày như thế, đàng hoàng cầu xin tao, hoặc là quỳ xuống đất lạy tao, có lẽ tao sẽ cho mày nhiều hơn." Dùng giọng điệu hèn nhát nhất nhưng lại nói ra lời lẽ đanh thép nhất... [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +500! ] Cảm thấy bị sỉ nhục, Vương Cương nghiến răng nghiến lợi: "Mày có biết chữ 'Chết' viết thế nào không?" Tần Kha sửng sốt: "Không phải chứ Vương Cương, mày đã học đến năm cuối cấp ba rồi, mà ngay cả chữ 'Chết' cũng không biết viết?" Nói xong, hắn cầm lấy tay Vương Cương nói hắn đợi mình. Trước cái nhìn sửng sốt của mọi người hắn liền chạy về lớp học lôi ra một cuốn từ điển. Thấy Tần Kha trong tay cầm cuốn từ điển, Vương Chí Kiệt liền biết mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp. Tần Kha đi đến trước mặt Vương Cương, mở cuốn từ điển trước mặt ra, chỉ vào chữ 'Chết' trên đó. "Nhìn thấy chưa, đây là chữ 'Chết', hãy đọc theo tao 'Chết' , 'Chết' của cái chết ấy! Trái nghĩa của từ này là 'Sống, 'Sống' của sự sống!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +999! ] [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh... ] Vương Cương tức giận đến suýt phun ra một ngụm máu! Lão tử đây hỏi mày viết chữ 'Chết' như nào là đang đe doạ tên oắt con mày, nhưng mày lại dám cầm từ điển ra dạy tao. Rốt cuộc mày là đồ ngu hay mày đang nghĩ tao là đồ ngu hả?