Chương 15: Gặp Tần Kha Một Lần Cả Đời Khó Quên

Tống Thần giọng nói trầm xuống: "Nói cho hẳn hoi vào, rốt cuộc mày có phải là Vương Cương không?" Tần Kha mặt không biến sắc: "Đúng vậy! Tôi chính là Vương Cương! Anh không tin thì hỏi hắn đi, A Kiệt, tao có đúng là Vương Cương không?" Vương Chí Kiệt gật đầu: "Đúng!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +456! ] Tống Thần từ từ mở miệng, ánh mắt dữ tợn nói: "Tao không đùa với mày, nói cho tao biết, mày có phải Vương Cương không?" Tần Kha dáng vẻ như có điều suy nghĩ: "Có thể là đúng!" Tao ĐCMM! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +998! ] "Con mẹ nó, mày dám lấy tao ra làm trò đùa!" Tiếng rống giận dữ thu hút rất nhiều ánh mắt! "Không có đâu anh Tống, là tôi, là tôi được chưa, tôi là Vương Cương!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +200! ] Tống Thần nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy mặt hắn đỏ bừng, lông mày nhíu thành một cục, có thể thấy rõ rất nhiều gân xanh nổi trên trán. "Tao hỏi mày lần cuối, mày rốt cuộc có phải là Vương Cương không?" "Anh nói phải thì là phải đó!" Phụt! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +999! ] Vương Chí Kiệt: Từng thấy người tài rồi, nhưng mà tài như này thì chưa thấy! Tần kha liền vội vàng nói: “Anh Tống anh Tống, bớt giận, hiện tại ai là Vương Cương có quan trọng không? Dù sao thì lát nữa chúng ta sẽ đánh tên nào nói hắn là Vương Cương." Nói rồi lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt: " A Kiệt, mau lấy giấy ra đây cho anh Tống, mày xem làm anh Tống tức giận, đến cả nước mũi cũng chảy ra rồi đây này!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +576! ] Tống Thần ánh mắt lạnh lẽo. Ánh mắt của hắn rất muốn đánh người không giấu được! Vương Chí Kiệt gật đầu, từ trong túi móc ra một tờ giấy đưa cho Tần Kha. Tần Kha cầm tờ giấy đưa tới trước mặt Tống Thần: "Nào anh Tống, lau nước mũi đi!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +500! ] "Tránh ra!" Tống Thần không cảm kích chút nào hất tay Tần Kha ra. Vừa hay là thời gian tan học, dòng người dày đặc, thanh âm tranh cãi ầm ĩ. Hứa Diệu Âm ở ngoài cách đó vài mét chỉ có thể nghe loáng thoáng, gì mà Vương Cương với không Vương Cương. Cụ thể là xảy ra chuyện gì, cô cũng không rõ. Tống Thần biết mình bị lừa rồi. Nhìn dáng vẻ đê tiện trước mắt của tên tự xưng là Vương Cương, hắn thật muốn nắm cổ hắn treo lên! "Anh Tống, tôi cũng là có ý tốt muốn lau nước mũi giúp anh, nếu như anh không cần thì thôi vậy." Lửa giận trong lòng không ngừng bị khiêu khích, Tống Thần cuối cùng cũng không nhịn được miệng tỏa hương thơm. "Tao đệch, ông cố nội mày!" "Thằng ranh con, mày có phải là cố ý lấy tao ra làm trò cười có đúng không?" "Đừng nghĩ là tao không biết, mày vốn không phải Vương Cương!” "Rõ ràng không phải Vương Cương, lại dám ở trước mặt tao giả là Vương Cương!" Tống Thần tức giận mặt lúc trắng lúc xanh, hung hăng hút một hơi thuốc! Tần Kha nháy mắt mấy cái: "Không thể không nói anh Tống, dáng vẻ lỗ mũi anh bốc khói thật sự rất đẹp trai!" Lời này vừa nói ra, Tống Thần không nhịn được lập tức lộ ra một nụ cười. Thân thể hắn run run, cùng với gương mặt phối hợp, nước mũi trong lỗ mũi hắn cũng được đà mà lao ra! Trong suốt lấp lánh, đọng ở bên mép đung đưa! Tần Kha và Vương Chí Kiệt đều bị dọa cho giật cả mình! "Ôi trời, rơi ra một sợi thủy tinh to quá!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +999! ] Tống Thần vội vã che miệng, vươn tay ra, thẹn quá hóa giận: "Giấy, đưa giấy cho tao!" Mẹ nó, thằng ranh thối, tao nói chuyện nghiêm túc với mày, mày lại trêu cho tao cười! Tần Kha chậm rãi đưa tay ra, mở lòng bàn tay, lộ ra biểu cảm gian trá! Mặt Tống Thần đỏ bừng vẻ mặt nghi hoặc: "Đây là?" "Năm hào!" Nghe thấy Tần Kha mở miệng đòi tiền, Tống Thần tức đến mức lộn ruột! Con mẹ mày! Nước mũi của tao cũng đã rơi trên mép rồi, mẹ nó mày còn muốn thừa nước đục thả câu! "Đừng nói nhảm, mau đưa giấy đây!" Tống Thần vươn tay ra muốn cướp. Tần Kha lùi về sau một bước tránh né: "Giấy của tôi cũng đâu phải là do gió thổi đến, anh chỉ cần nói có cần hay không thôi!" Tống Thần trong lòng tức điên, hận không thể lập tức dùng thanh đao dài bốn mươi mét chém Tần Kha thành từng mảnh. Không còn cách nào, hắn chỉ có thể móc năm hào ra đưa cho Tần Kha. Lúc nhận giấy, ánh mắt của Tống Thần như muốn ăn thịt người. Đúng lúc hắn đang định dùng giấy lau nước mũi, đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai, nhìn tờ giấy trong tay, ánh mắt kinh ngạc: "Sao lại là giấy đã dùng rồi!" Con bà nó, cái này rõ ràng là đã dùng để lau miệng rồi! Tần Kha đem năm hào nhét vào trong túi, hùng hồn nói: "Nói thừa, năm hào của anh mà còn muốn có hàng mới? Lấy anh năm hào còn là nể mặt A Kiệt rồi đó, nếu không thì tôi đã lấy một đồng rồi!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +999! ] [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt +100! ] Vương Chí Kiệt yếu ót nói một câu: "Tuy nói không biết là có con mẹ gì liên quan đến tao, nhưng mặt mũi của tao chỉ đáng năm hào?" Gương mặt dài hẹp của Tống Thần ngũ quan cũng đổi vị trí rồi. Nửa đêm hôm nay gặp tên khắc tinh Tần Kha này, bộ dạng hung ác kia của hắn thật khiến cho người ta đau lòng! Nếu đây không phải là cổng trường học, khắp nơi đều là người, hắn nhất định phải để cho tên này biết hoa tại sao lại có màu đỏ! Nhìn khăn giấy cũ trong tay, Tống Thần dùng không được, không dùng cũng không được! Rất nhiều năm sau, có thể hắn cũng đã quên người tên Tần Kha này, nhưng hắn nhất định sẽ không quên tờ khăn giấy cũ năm hào này! Trong sân trường, Vương Cương mặt mũi sưng húp khập khễnh đi ra. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền thấy trước cổng trường có một nhúm lông vàng. Ban ngày ở trong điện thoại, anh hắn nói với hắn buổi tối phải cùng với bạn bè trong đội đi Linh Vực, sẽ để một người tên là Tống Thần đến thay hắn báo thù, người này nhuộm tóc màu vàng. Nhìn thấy tóc nhuộm vàng của Tống Thần, trong lòng hắn có chút kích động. Nhưng vừa nhìn lại, đang đứng bên cạnh đó không phải là Tần Kha sao? Nếu như cái người tóc vàng kia là người mà anh mình tìm đến làm trợ thủ. Vậy sao hắn lại ở cùng một chỗ với Tần Kha? Ngay cả tên nằm cuối lớp số 3 Vương Chí Kiệt cũng ở đây! Vương Cương lại quan sát thêm một chút. Trước cửa cổng trường học, cũng chỉ có một tên tóc vàng. Mà cái tên đầu vàng này, bây giờ lại đang đứng cùng một chỗ với Tần Kha. Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn chính là hắn rồi! Còn tại sao Tần Kha lại nói chuyện với hắn, cái này tạm thời không rõ lắm. Hắn thương tích đầy mình hít sâu một hơi, mang theo ý nghĩ thử một chút, sải bước đi tới. Lúc này Tống Thần trong mắt đều là sát khí. Mỗi lần hắn phát hỏa, đều bị tên nhóc trước mặt này vô tình cắt ngang. Mơ hồ cảm thấy, tên này chính là do ông trời phái tới dằn vặt hắn. "Ngươi là Tống Thần?" Vương Cương đi tới bên cạnh Tống Thần hỏi dò. Thấy Vương Cương đi tới, Tần Kha không bất ngờ chút nào. Tống Thần thu lại một chút vẻ mặt tức giận, rồi lại nhìn theo hướng Vương Cương suýt chút là bị dọa cho mất hồn. Xác định đó là một người có não, không phải là một tên đầu heo? "Ngươi là?" "Ta là Vương Cương, em trai Vương Vũ!" Nhìn Vương Cương một lượt từ trên xuống dưới, hắn xác định đây chính là Vương Cương bản thật không thể sai được. Mặt khác tên nhãi kia, chính là tên giả mạo! Vừa nghĩ hồi nãy chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bản thân bị đùa giỡn quay vòng vòng, lửa giận trong lòng hắn lại từ từ bốc lên! Tống Thần vẻ mặt tức giận nhìn về phía Tần Kha: "Thằng ranh, bây giờ hắn nói hắn là Vương Cương, mày còn gì để nói?" Tần Kha đường hoàng nói: "Hắn là Vương Cương, thì ta không phải rồi!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tống Thần +500! ] Cười khúc khích! Vô hình chung, một cây đao đâm vào lồng ngực Tống Thần! Đến đây! Người đâu mau đến đây thay ta giết tên nhãi này! Vương Cương nghe không hiểu gì cả?