Chương 21: Chính Nhân Quân Tử Sẽ Không Đánh Lén

[ Đinh... ] Bà chủ suýt chút nữa thì ngất xỉu: "Miễn phí, sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?" Tần Kha chớp chớp mắt: "Bằng không bà chủ cho rằng tôi đang làm cái gì?" [ Đinh… ] Bà chủ tức giận đến mức sắp phát khóc! Không muốn giảm 70%, phải muốn miễn phí! Còn có công đạo hay không! Tám ngàn tệ! Một lần bắn sẽ tốn tám ngàn nhân dân tệ. Mấu chốt ở đây là khẩu pháo này là một khẩu pháo câm! Trái tim bà chủ gần như muốn chết lặng đi! Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, thật may mắn khi tên này đã đến trước. Nếu là chồng cô ta mà đến trước, rất có thể sẽ có người chết! Để tránh bị phát hiện chuyện vừa rồi, cô ta chỉ có thể kiên nhẫn đồng ý. "Được rồi, nhưng cậu phải hứa với tôi là không được kể cho ai biết chuyện vừa xảy ra lúc nãy, phải để chuyện này cho nó thối rữa trong bụng cậu biết không?" Tần Kha trực tiếp nói: "Người đẹp yên tâm, tôi là chính nhân quân tử, sẽ không bao giờ phản bội cô đâu!" Vợ ông chủ đưa chiếc túi trên bàn cho Tần Kha, nói lời uy hiếp trước khi cô buông tay ra:" Cho dù cậu nói tôi cũng không sợ, nhưng tôi hứa, chỉ cần cậu dám ra ngoài nói bậy, tôi sẽ ôm cậu chết chung! Tần Kha không khách khí nhận lấy túi rồi hứa: "Tôi đã bảo cô yên tâm rồi, tôi là người thành thật nhất!" Khi rời đi, Tần Kha còn chào hỏi ông chủ rất nồng nhiệt và khen ngợi màu tóc của ông ấy rất đẹp! Ông chủ có chút bối rối. Mình không có nhuộm tóc! Mắt cậu ta có vấn đề gì à? ... Ban đầu Tần Kha dự định bắt Taxi để đi về nhà. Nhưng bây giờ, từ chỗ này cách nhà hắn cũng chỉ có hai con phố. Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định cuốc bộ về nhà. Hãy tiết kiệm chút tiền nếu có thể. Hai nguyên liệu tiếp theo, Phượng Tiên Hương và Băng Hoả Tinh sẽ cần dùng rất nhiều tiền! Vừa đi hết một con phố. Một giọng nói quen thuộc đã thu hút sự chú ý của Tần Kha. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Vương Cương! Hắn ta đang đứng trước một siêu thị và nói chuyện điện thoại. "Đúng vậy, tên tiểu tử đó lấy Triệu Đức Trụ làm bia đỡ đạn để chạy trốn! Mẹ kiếp, nếu lúc đó mà không có Triệu Đức Trụ, thì tối nay tao sẽ đánh cho hắn một trận rồi!" Sau đó Vương Cương lại nói: "Cứ chờ xem, chuyện này tao sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu, tao không tin nó có thể mỗi ngày đều lấy Triệu Đức Trụ làm bia đỡ đạn!" Tần Kha lặng lẽ đứng nhìn Vương Cương. "Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!" Gạch đến! ... Tần Kha lấy cục gạch từ không gian hệ thống ra. Im lặng đi đến phía sau của Vương Cương. Lúc này Vương Cương đang chém gió hăng say, mở mồm ngậm mồm đều là muốn đánh Tần Kha! Có thể nói hắn rất lợi hại, chém gió mà không cần học thuộc! Nhưng lúc này đây, hắn không hề biết rằng nguy hiểm đang đến gần! Ngay lúc Tần Kha sắp sửa ra tay thì bỗng chốc, dừng lại. Không đúng. Là một người trưởng thành, bình thường sẽ không tấn công ai đó từ phía sau. Nhưng may mắn thay, mình hiện tại chỉ là một học sinh cấp 3! "Vương Cương!" Tần Kha hét lớn lên. Vương Cương kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Trước khi nhìn thấy khuôn mặt của Tần Kha, hắn ta đã bị một cục gạch màu đỏ chào đón thẳng vào mặt! "Bang" "Cái đệch!" Tần Kha cũng hiểu biết về cách đánh nhanh rút gọn! Hắn ta cứ thế mà đấm mà đá khiến Vương Cương nằm vật xuống đất! Hắn ta không có một chút ý định nào để buông tha cho Vương Cương! Không phải là Tần Kha không muốn buông tha cho Vương Cương! Mà chính là tên này không muốn buông tha cho hắn trước! Sắp đến lễ tốt nghiệp rồi! Nếu có thể đánh hắn thêm một lần thì sao mình phải nương tay! Sau khi tốt nghiệp rồi mình sẽ không còn cơ hội nào nữa! "Tần Kha mày thật hèn hạ, mày thế mà lại đánh lén tao!" Vương Cương hét lớn. Người trong siêu thị nghe thấy tiếng động liền chạy ra bên ngoài, người chạy ra ngoài lại chính là Vương Vũ và những người bạn của hắn! Lúc bọn họ đi ra, lòng bàn chân của Tần Kha như đã bôi mỡ vậy! Chỉ thoáng cái hắn đã biến mất hút! Vương Vũ và một số người khác đã đỡ Vương Cương đứng dậy khỏi mặt đất. "Có chuyện gì vậy? Thằng nào đánh mày thế hả?" Vương Vũ bàng hoàng khi nhìn thấy vết gạch trên mặt Vương Cương! Hắn ta cùng bạn bè vào mua một chút đồ trong siêu thị, còn tiểu tử này thì đứng ở bên ngoài để gọi điện thoại. Chưa tới một phút, sao tên tiểu tử này bị đánh đến nông nỗi này vậy? "Là Tần Kha, hắn đã chạy hướng đó!" Vương Cương chỉ vào bóng dáng đang chạy trốn của Tần Kha. Vương Vũ nhìn sang, nghiến răng nghiến lợi, đặt đồ uống vào tay Vương Cương, cùng mấy người khác đuổi theo Tần Kha! Không hổ là cường giả, mấy tên này chạy nhanh VCL! Nhanh như chớp! Một lúc sau, khoảng cách hai bên ngày càng ngắn! Mắt thấy Tần Kha sắp bị bắt. Đột nhiên! Bóng dáng của Tần Kha biến mất! Vương Vũ và mấy người này bị Tần Kha bỏ lại, ánh mắt nhìn nhau đều không hiểu chuyện gì xảy ra! "CMN, chạy đâu mất rồi?" Còn bên này, Vương Cương đang gặp khó khăn! Thời điểm hắn vừa đứng vững, Tần Kha bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn! Vương Cương sợ đến mức sắp đái cả ra quần! Tần Kha mỉm cười với hắn! Bỗng một dự cảm xấu hiện lên trong đầu Vương Cương! Trước khi hắn định nói cái quái gì vậy? Thì hắn đã bị Tần Kha cầm cục gạch đập thẳng vào mặt! "Bang!" Sau đó lại một đợt nện gạch vào mặt Vương Cương xảy ra! "Không phải mày muốn trả thù tao sao? Đến đây!" Vương Cương muốn chống trả lại, nhưng lúc này đầu hắn đã choáng váng, hoa mắt. "Xem mày có thể làm gì được tao!" Tần Kha lại tát Vương Cương một cái. Đương nhiên tay hắn cũng có một chút đau hơn! Nhưng phải nói rằng, nó thật tuyệt! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +999! ] Vương Cương bị đánh đến mức chảy cả máu mũi, một cơ hội đánh trả cũng không có! Ngay khi hắn có cơ hội thở dốc, muốn phản công thì Tần Kha đã chạy mất! Trước khi rời đi, tên này còn cướp luôn chai nước trong tay của Vương Cương! Không đúng, quân tử không thể nói đến việc cướp được! Là mượn! Khi Vương Vũ và những người khác quay trở lại, thì trên mặt Vương Cương lại có thêm một số vết gạch khác, cùng với vài dấu bàn tay mà Tần Kha đã tát. Hắn đau đớn nhìn Vương Vũ, phun ra một ngụm máu: "Ca!" Vương Vũ còn muốn đuổi theo, nhưng Tần Kha đã lên xe Taxi bỏ chạy mất rồi. "Chết tiệt, sao nó có thể đột nhiên đi từ đó đến đây? Đó có phải là sức mạnh của dị năng không gian?" ... Trên xe Taxi. Nghĩ lại cảnh vừa rồi. Quả thực không thể dùng từ nào có thể mô tả sự kích thích này được? Nếu không phải vì cảm giác cơ thể bị rỗng tuếch sau khi sử dụng dị năng một lần. Thì hắn nhất định sẽ làm thêm vài lần nữa, để cho tên tiểu tử kia cảm nhận được tình yêu thương nồng ấm của cha! ... Tài xế vừa lái xe vừa hỏi:" Không phải chung cư Hạnh Phúc cách đây hai trăm mét thôi sao?" Tần Kha gật đầu: "Đúng vậy! Hai trăm mét, có thể rẻ hơn chút được không?" "Không được, hiện tại đã là buổi tối, giá khởi điểm là mười tệ!" Tần Kha cẩn thận cân nhắc một chút: "Có thể dẫn tôi đi loanh quanh hai lần nữa được không? Bằng không tôi cảm thấy 10 tệ này không đáng giá!" [ Đinh… ] Lại thêm hai trăm cảm xúc tiêu cực nữa. Tài xế nhìn thẳng về phía trước, vừa lái xe vừa lẩm bẩm: "Thiên Tài Nha!" ... Về đến nhà. Mở cửa đi vào. Hắn thấy Triệu Đức Trụ vẫn còn ngồi ở đây. Đánh giá độ sáng của bóng đèn trên đầu, gần đây chắc chắn lại bị rụng tóc rồi. Tần Quốc Hải có một cậu con trai tuấn tú, đẹp trai ngời ngời cũng ở đây. Đang chém gió với Triệu Đức Trụ trên ghế sofa! Hai người vừa nói vừa cười. Nhìn thấy Tần Kha về, Triệu Đức Trụ hỏi:" Không phải cậu nói sẽ mua rượu với đồ nhấm cho tôi và bố cậu sao?" "Hứ!" Tần Kha đặt hai gói khoai tây chiên vừa mua ở siêu thị dưới lầu lên bàn. [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu ĐứcTrụ... ] [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Tần Quốc Hải... ] Triệu Đức Trụ nhìn chiếc túi trong tay Tần Kha, hỏi: "Cái túi trong tay của cậu là gì vậy?" "Là đồ mua ở cửa hàng Linh Giả." "Cửa hàng Linh Giả? Cậu mua cái gì vậy?" "Không có gì, chỉ là một chút nguyên liệu làm thuốc thôi!" "Thuốc? Cậu chuẩn bị làm thuốc gì?" "Không có gì, chỉ làm thuốc để chơi thôi." ... 10:30 tối. Tần Kha đang nằm trên giường chơi điện thoại. Nhận được tin nhắn từ Hứa Diệu Âm. Bảo hắn đến khách sạn ăn sinh nhật lúc 4:00 chiều mai. Tần Kha trả lời tin nhắn. Vương Chí Kiệt cũng gửi tin nhắn qua, hỏi xem Tần Kha định tặng quà gì cho Hứa Diệu Âm trong sinh nhật của cô ấy vào chiều mai. Tần Kha suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được nên tặng quà gì thì tốt, nên hắn trả lời Vương Chí Kiệt rằng ngày mai sẽ nói chuyện này sau. Vừa trả lời Vương Chí Kiệt xong thì có cuộc gọi, gọi đến. Tần Kha rất quen thuộc với dãy số này, đây là số của Vương Cương. Sau khi nghe điện thoại, Tần Kha dùng giọng điệu thân thiện nói:" Sao vậy bảo bối, em thức khuya thế à?" "Ta đệch cái CM nhà mày! Mày đang ở đâu? Nói cho tao biết là mày đang ở đâu? Bây giờ bố mày liền đi qua đó tìm mày luôn!" Vương Cương ở đầu bên kia điện thoại gầm lên điên loạn. Tần Kha bình tĩnh nói: "Số 125 đường Tường Vân!" "Mày cho rằng tao là thằng ngu sao? Đó là đồn cảnh sát!" Vốn dĩ định tiếp tục trêu Vương Cương, nhưng hắn bây giờ thực sự cảm thấy rất buồn ngủ. Tần Kha không thể làm gì được, những ngày này không còn được như trước nữa, hắn thậm chí còn không được ngủ trong giờ học. Sau khi chúc Vương Cương ngủ ngon, Tần Kha liền cúp máy. Chỉ là lời chúc ngủ ngon này đối với Vương Cương có chút mãnh liệt!