Chương 26: Giới Trẻ Bây Giờ Đều Tùy Tiện Như Vậy Sao?

Một tiếng nổ lớn! Đường phố lập tức rơi vào hỗn loạn! Tần Kha vẻ mặt đăm chiêu nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ đường phố phía xa! "Xảy ra chuyện gì?" Vương Chí Kiệt nhìn về phía xảy ra tai nạn: "Chắc không phải thằng điên nào kích nổ đó chứ?" Vương Cương ở trong ngõ cũng nghe thấy tiếng động lớn! Hắn vội vén quần lên, bước đến đầu ngõ với vẻ mặt nhăn nhó, hốc hác nhìn về hướng xảy ra tai nạn! Nhìn thấy Vương Cương đi ra, bị âm thanh của vụ nổ làm cho hoảng sợ nên Trương Hữu Dung cũng bước ra! Tuy mặt rất dày nhưng Vương Cương chỉ hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống! Trong khung cảnh khói bụi mù mịt, bỗng Tần Kha nhìn thấy có hai người mặc áo bào đen đang ở đằng trước đang dùng toàn lực lao nhanh về phía họ! Một thân hình vạm vỡ, giống như một con gấu đen to lớn điên cuồng lao tới! Người còn lại gầy gò, trên mặt chồng chéo những nét vẽ! Nó trông giống như là hình xăm! Mọi người xung quanh đều tản ra tránh đường! Mặc dù đây là chợ đen nhưng có rất nhiều Linh Giả! Nhưng bởi vì không rõ chuyện gì đang xảy ra, hơn nữa cũng không biết thực lực của hai tên áo choàng đen, nên rất nhiều người lựa chọn đứng nhìn! Tốc độ của hai người này rất nhanh, người bình thường không có khả năng có được tốc độ nhanh như vậy! Đằng sau hai người họ có hơn chục người mặc đồng phục đang đuổi tới! Vương Chí Kiệt lẩm bẩm: "Bọn họ là người của Trấn Linh cục, hai tên đàn ông mặc áo choàng đen này là ai, tại sao bị hơn chục người của Trấn Linh cục truy đuổi! "Lúc bị hơn chục tên từ Trấn Linh cục truy đuổi, hai tên đàn ông mặc áo choàng đen ngừng chạy ở trước mặt Tần Kha thì không chạy nữa, một chiếc trực thăng bay lơ lửng đã chặn đường bọn họ! Từ trên máy bay có ba người nhảy xuống mặt đất từ độ cao hơn hàng chục mét, từ độ cao ấy nhảy xuống như không có chuyện gì xảy ra! Một tên mặc áo choàng đen thầm mắng: "Tao đã bảo mày đừng chạy vào đây!" Tên còn lại quát lại: "Tao làm sao biết được? Tao không có biết đường!" Hai người đồng loạt nhìn bốn thanh niên đứng ở đầu ngõ! Tần Kha: Ừm, nói thật, lúc bọn họ dừng lại ngay trước mặt hắn, hắn đã có dự cảm không lành rồi…! Tần Kha cố gắng chống cự... Vương Cương cố gắng chống cự... Trương Hữu Dung cố gắng chống cự... Vương Chí Kiệt không dám chống cự... Hơn mười giây sau, bốn người bị hai tên đàn ông mặc áo choàng đen bắt lại đưa đến một cửa hàng gần đó, trong số đó, tên áo choàng đen có thân hình vạm vỡ ra tay rất tàn nhẫn! Hắn xách chủ cửa hàng ném ra bên ngoài. Đúng là tên chó má! Chủ quán chưa kịp chống trả đã thấy toàn thân nhấc bổng lên cao sau đó “Phịch”. Hắn nôn ra một ngụm máu rồi nhắm nghiền hai mắt, không biết là chết hay ngất đi! Tên có thân hình vạm vỡ đứng ở cửa hét vào mặt những người từ Trấn Linh cục đang ở bên ngoài! "Bọn tao có bốn con tin, chúng đều là thanh niên! Nếu các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, tao sẽ giết toàn bộ!" "Cho các ngươi mười phút ,đem tất cả những người các người vừa bắt được thả hết ra!" "Nếu mười phút sau không thấy người, tao sẽ giết một người! Sau đó cách năm phút tao sẽ giết một người khác!" Nói xong, người đàn ông mặc áo choàng đen đóng cửa của cửa hàng lại, quay người nói với tên bạn đồng hành có hình xăm trên mặt: "Hãy kiếm vài sợi dây và trói bọn chúng lại!" Hắn nhìn bốn người bọn Tần Kha uy hiếp: "Bốn đứa mày tốt nhất nên thành thật cho tao! Muốn sống thì phải hợp tác! Nếu muốn chết, tao có thể thành toàn cho bọn mày bất cứ lúc nào!" Tên có hình xăm trên mặt trói Tần Kha và Trương Hữu Dung, sau đó trói Vương Chí Kiệt. Nhưng cách trói Vương Chí Kiệt trông hơi hèn hạ! Đến lượt Vương Cương, sắc mặt lúc trắng lúc chuyển sang xanh! Tuy sợ hãi nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm hỏi: "Các anh, các anh có thể cho tôi đi vệ sinh chút được không?" Dù không hề biết cửa hàng này có nhà vệ sinh hay không. Tên đàn ông xăm mình quát: "Bớt nói lại, ngoan ngoãn đợi đi." Vương Cương một tay che mông cầu xin: "Anh, cho em cầu xin anh, em thật sự không nhịn được!" Tên đàn ông mặc áo choàng đen vạm vỡ lạnh lùng nói: "Không nhịn được thì cứ ị ra quần đi!" Vương Cương lắc đầu: "Không! Làm ơn, hai anh là người tốt, cho em đi đi!" Tên đàn ông xăm trổ tức giận nói: "Đã nói là không được! Nếu không muốn chết thì nghe lời đi! Nếu còn kêu lên, tao sẽ giết chết mày ngay bây giờ!" Nghe tên mặc áo choàng đen vạm vỡ đe doạ, Vương Cương không dám đưa ra yêu cầu gì nữa! Cố nghiến răng nghiến lợi, kìm chế cơn đau bụng như đang cuộn trào trong bụng! Đợt này chưa hết chưa kết thúc, đợt khác lại nổi lên! Giống như quả bom hạt nhân phát nổ trong bụng hắn! Tiếp đó đến cái thứ hai, rồi cái thứ ba! Cuối cùng hắn bày ra bộ mặt như đã quyết định một việc rất trọng đại, nhìn về phía ba người bọn Tần Kha rồi nói: "Quay sang chỗ khác đi!" Tần Kha choáng váng: "Ôi vãi, không phải chứ!" Vương Chí Kiệt nhìn về phía cửa hàng nhỏ: "Anh Cương , xin anh,dù có chết cũng để cho em chết thoải mái chút!" Vương Cương tức giận gầm lên: "Bảo mày quay sang chỗ khác mà, nhanh lên! Trương Hữu Dung, cậu nhắm mắt lại, coi như tôi cầu xin cậu!" Trương Hữu Dung, người đang ngồi trên mặt đất vẻ mặt sốc nặng, chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt lại, Vương Cương đã không thể chịu đựng được nữa! Hắn nhanh chóng chạy đến góc tường, cởi quần ngồi xổm xuống! "Bẹt!" Tần Kha đầu nổi lên vệt đen vội vùi mũi vào vai Vương Chí Kiệt. Hắn thề! Đời này sẽ không bao giờ hạ thuốc sổ Vương Cương nữa! Hai người áo đen cũng lập tức bối rối trước hành động của Vương Cương! Không biết nên làm gì nữa! … Bên ngoài cửa hàng. Những người từ Trấn Linh cục đang đứng cùng với nhau. Người đứng đầu trầm giọng nói: "Lập tức đi điều tra danh tính của bốn thanh niên kia cho tôi! Để xem chúng ta có thể lấy Camera giám sát trong cửa hàng ra không!" "Lão đại, Camera giám sát đã kích hoạt!" Người đứng đầu gật đầu: "Rất tốt, hy vọng bọn họ sẽ không phá hủy mất Camera giám sát!" Hơn chục người từ Trấn Linh cục nhìn vào chiếc máy tính xách tay bên cạnh. Sốc ngay lập tức! "Cái quái gì vậy!" "Chết tiệt, tên thanh niên kia đang làm gì ở đó vậy?" "Có phải giới trẻ bây giờ đều tuỳ tiện như vậy sao?" "Tôi thực sự thông cảm cho ba chàng trai trẻ còn lại!" … Trương Hữu Dung nhắm mắt lại với vẻ mặt tuyệt vọng! Trong không khí có một mùi rất nồng nặc! Bên tại lại vang lên tiếng "Bẹt bẹt bẹt!" Người đàn ông mặc áo choàng đen có hình xăm nhăn mặt nói với đồng đội: "Mày qua đó lôi nó đứng dậy!" Tên đồng hành của hắn liên tục lắc đầu: "Tao không đi, nếu muốn đi thế thì mày tự đi mà đi!" Người đàn ông xăm mình bịt mũi và hét lên: "Mẹ nó, tên tiểu thử thối, mày xong chưa? Mày có bị bệnh gì không?" Vương Cương vừa tức vừa hận nói: "Là các anh không cho em đi vệ sinh, em cũng không còn cách nào khác!" Tần Kha khẩn cầu:"Hai vị đại ca, cầu xin các anh , ném tên đó ra ngoài đi!" Vương Cương trừng mắt nhìn Tần Kha: "Tần Kha, mày còn dám nói, không phải do mày bỏ thuốc sổ cho tao sao!" Tần Kha: "Tao sai rồi, tao sai rồi, được chưa! Tao hứa kiếp này sẽ không bao giờ hạ thuốc sổ mày nữa! Xem như tao cầu xin mày, hãy nhịn một chút đi!" Trương Hữu Dung mắt vẫn nhắm lên tiếng tố cáo: "Tần Kha, hóa ra là cậu đã hạ thuốc sổ Vương Cương!" Tần Kha đang muốn nói chuyện, thì Vương Cương lại tiếp tục! Vương Chí Kiệt cúi đầu: "Tao không thể tin rằng mình sẽ chết trong một môi trường như vậy!" Hắn nhìn sang Tần Kha đầy oán giận: "Tần Kha, tao thật không biết nên nói với mày thế nào! Hiện tại chúng ta thì hay rồi, mày đã hại địch một ngàn, lại hại chính mình bị thương tám trăm!" Tần Kha: "Đừng có mà trách tao, tao mua thuốc, còn mày lại là người trả tiền!" Vương Chí Kiệt trong mắt hiện lên ấm ức, ngẩng đầu lên: "Trời ơi, ai đó hãy đến cứu ta!"