Chương 2: Đầu Năm Nay Người Tốt Thật Nhiều

Triệu Đức Trụ chịu phải đả kích lớn, trong lòng vô cùng khó chịu. "Dừng lại, dừng lại, mới có tí tuổi mà đã ăn nói bậy bạ, vậy thì còn cha cậu chắc là có thời gian chứ, gọi cha cậu đến đây gặp tôi." Tần Kha lắc đầu: "Cha em đi công tác xa rồi." "Công tác cái gì chứ? Cha của cậu không phải là đội trưởng đội bảo vệ sao?" Tần Kha có hơi chút do dự, nghĩ nghĩ rồi nói: "Được rồi, em nói thật với thầy vậy! Cha em đi mát xa đã bị cảnh sát bắt rồi, đến bây giờ vẫn chưa có được thả ra ngoài." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +888 ] Triệu Đức Trụ có chút bất ngờ. Hắn và cha của Tần Kha quen nhau từ nhiều năm trước, chẳng trách khoảng thời gian này vẫn luôn không liên lạc được với cha của Tần Kha. Mẹ nó, nguy hiểm thật. Khoảng thời gian trước, Tần Đại bảo mình đi ngâm chân với hắn may mà lúc đó mình không đi. Không thì giờ đây mình cũng phải vào đó ngồi CMN rồi. "Vậy chị gái của cậu đâu?" Tần Kha nói ngay: "Đừng mà chú Triệu, tính tình của chị gái hẳn là chú cũng biết rõ rồi mà." "Thời gian ở trường học cấm không được nhắc tới quan hệ cá nhân." Suy nghĩ một chút, Triệu Đức Trụ thở dài một tiếng. "Bỏ đi, đợi cha cậu ra ngoài thì tôi sẽ nói chuyện này với cha của cậu sau." Nói xong Triệu Đức Trụ lại nhìn về hướng của Vương Chí Kiệt. "Còn cậu, cậu tự gọi điện thoại cho cha cậu, hay là để tôi gọi thay cho cậu?" Vương Chí Kiệt muốn nói nhưng lại thôi: "Cái đó... Cha em không có ở nhà!" "Cái gì, cha cậu cũng không có ở nhà?" Vương Chí Kiệt ngượng ngùng nói: "Cha của em cũng bị bắt cùng với cha của Tần Kha rồi." Triệu Đức Trụ: "..." "Chuyện gì đây Tần Kha, cha của hai người các cậu tổ chức đi cùng với nhau à?" Tần Kha lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cái này thì em không biết, hai người bọn họ đi cũng không có thông báo với em một tiếng nào cả." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +888 ] Triệu Đức Trụ hít một hơi thật sâu. Cúi đầu, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống. Tại sao chứ? Tại sao chỉ trong một cái lớp ba nhỏ bé của mình, lại có thể cùng lúc xuất hiện hai nhân tài hiếm gặp như vậy chứ? "Bỏ đi, bỏ đi, lần này tôi sẽ bỏ qua, nhưng mà không có lần sau đâu." Triệu Đức Trụ bất lực xua tay, sau đó vẻ mặt lại trở nên cực kì nghiêm túc. "Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, nếu như còn tái phạm lần nào nữa, thì hai người các cậu cũng không cần phải lên lớp học nữa, mà đi quét dọn nhà vệ sinh một tuần luôn đi!" Lúc này ánh mắt của Vương Chí Kiệt hiện lên tia sáng. "Có thể trực tiếp đi quét dọn nhà vệ sinh luôn có được không?" Triệu Đức Trụ: Dao của ta đâu! Ai đó cho ta con dao đi! "Vương Chí Kiệt, cậu khua môi múa mép rất vui có đúng không?" Vương Chí Kiệt cúi đầu xuống không nói, hắn ta không có khua môi múa mép, so với việc lên lớp để học, thì hắn ta càng muốn đi quét dọn nhà vệ sinh hơn. Triệu Đức Trụ tiếp tục nói: "Cả lớp bốn mươi người, cũng chỉ có hai người các cậu là còn chưa có linh nguyên xuất hiện trong cơ thể. Nhưng hiện tại chỉ còn có hơn một tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, hai người các cậu tự cầu may cho mình đi." Tần Kha càng tò mò rốt cuộc cái linh nguyên này là cái gì. "Thầy Triệu, em có thể xin nghỉ nửa ngày không?" Triệu Đức Trụ nghi hoặc hỏi: "Xin nghỉ? Đang yên lành xin nghỉ làm gì?" "Em muốn đi đến đồn công an xem thử có thể bảo lãnh cho cha em ra ngoài được không?" [ Tinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +999! ] Vương Chí Kiệt không cam lòng yếu thế nói: "Vậy em cũng muốn nghỉ nửa ngày, để đến đồn công an xem có thể bảo lãnh cho cha của em ra ngoài được không." Triệu Đức Trụ triệt để sụp đổ, không còn lời nào để nói. Mẹ nó rốt cuộc mình đã tạo nghiệp gì chứ? "Đi đi đi." Triệu Đức Trụ chán nản xua tay. "Vâng." Tần Kha lúc này trong lòng vui vẻ. Hắn ta chắc chắn rằng thế giới này đã xảy ra một số biến đổi rồi, phải quay về nhà để tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra. Khi đi ra tới cửa, hắn dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Triệu Đức Trụ rồi nói: "Chú Triệu, cái quần đùi của chú rất đẹp nha! Hẳn là cùng mệnh với chú phải không?" "Cái gì cơ?" Triệu Đức Trụ giật mình cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên. [ Tinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +888! ] ... Cả hai đều tay không mà rời khỏi trường học, rồi lại cùng nhau đứng ở trạm để chờ xe buýt. Tần Kha hỏi: "A Kiệt, lát nữa mày muốn đi đâu?" Vương Chí Kiệt lộ ra ánh mắt hiểu biết nói: "Đi quán net chơi game!" "Sao vậy, mày không đến đồn cảnh sát để bảo lãnh cho cha mày sao?" "Bảo lãnh cái rắm, cha tao ông ấy bị vậy là đáng đời, hơn nữa cha tao cũng không phải là lần đầu tiên vi phạm, người ta nói không thể bảo lãnh được? Nếu không tao sớm đã đưa ông ấy ra ngoài để ông ấy đi làm kiếm tiền rồi." Tần Kha như có điều suy nghĩ, gật đầu. Vương Chí Kiệt hỏi: "Sao vậy, không lẽ mày muốn đến đồn cảnh sát à?" Tần Kha lắc đầu: "Không đi, lúc này có lẽ chị gái của tao đã sớm bảo lãnh cho cha tao ra ngoài rồi." "Vậy thì tốt rồi, đi quán net thôi!" "Bỏ đi, tao phải về nhà một chuyến trước đã." Tần Kha nói xong dừng lại một chút, rồi hỏi: "A Kiệt, linh nguyên là cái gì vậy?" Khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tần Kha, trong lòng Vương Chí Kiệt đột nhiên khựng lại. Tên này đang nói nghiêm túc đấy à? "Dù sao thì cả tao và mày đều cũng không có thứ đó." Hắn vừa nói vừa lục tìm trong quần áo. "Mẹ kiếp, không mang tiền, mày có mang tiền theo không?" Tần Kha nhớ ra, đáp lại: "Mẹ kiếp, tao cũng không mang, tiền đều nằm trong cặp sách bỏ ở lớp học rồi." Mắt thấy xe buýt sắp dừng ở trước mặt, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết phải làm sao? Đúng lúc này, một tên ăn mày bưng cái bát sắt đi tới trước mặt hai người bọn hắn, miệng lắp ba lắp bắp. Trên cổ tên ăn mày, còn đeo một tấm bìa cứng, trên đó viết: Người Câm Điếc! Hắn chỉ chỉ Tần Kha rồi lại chỉ chỉ vào cái bát sắt trong tay. Nói thật, nhìn ánh mắt chân thành của tên ăn mày, trong lòng của Tần Kha có chút cảm động. Lập tức ngầm hiểu, tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của người khác, hắn từ trong bát sắt của tên ăn mày này lấy ra hai đồng. Vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Phú Quý +999! ] "A" "A" Tên ăn mày ánh mắt kích động, kéo lấy tay áo của Tần Kha, kịch liệt chỉ vào tiền trong tay Tần Kha, rồi lại chỉ chỉ vào cái bát sắt trong tay mình. Tiếp theo tên ăn mày lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt rất quyết liệt, còn tay thì chỉ vào cái bát sắt trong tay của mình. Vương Chí Kiệt gật gật đầu, cũng từ bên trong bát sắt lấy ra hai đồng. "A" "A" "A" Biểu cảm trên mặt của tên ăn mày càng thêm dữ dội, ánh mắt giống như muốn phun lửa, lại nhìn về phía của Tần Kha, tay hắn run rẩy chỉ vào bát sắt trong tay của mình. "Hai đồng là đủ rồi!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Phú Quý +999! ] Tần Kha lộ rõ ánh mắt cảm kích, rồi cùng với Vương Chí Kiệt đi lên xe buýt. Vương Chí Kiệt một bên lên xe một bên cảm thán nói: "Đầu năm nay người tốt nhiều thật." Tần Kha: "Ai nói không phải chứ? Đã nghèo đến mức phải đi xin cơm để ăn, vậy mà vẫn còn không quên giúp đỡ người khác, tinh thần này đáng để cho tao với mày phải học tập!" Tên ăn mày vẻ mặt kinh ngạc nhìn về chiếc xe buýt đang đi xa. "Mẹ nó, còn tưởng bản thân mình đã đủ xấu hổ rồi, không ngờ hai đứa chúng nó còn không biết xấu hổ hơn cả mình, y như hai kẻ ăn xin vậy." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Phú Quý +999! ] ... Nửa đường Vương Chí Kiệt xuống xe, còn Tần Kha thì lại tiếp tục đi xe buýt để về nhà. Lúc về đến nhà là bốn giờ chiều. Mở cửa nhà ra, thì thấy cha mình đang ngồi ở trên cái ghế sô pha xem điện thoại, trên gương mặt nở nụ cười trìu mến nhìn về phía của mình. "Ơ, sao lại về rồi, hôm nay không phải là thứ năm sao?" "Trong người không được khỏe, nên xin thầy giáo chủ nghiệm cho nghỉ... " Tần Kha nhìn cha mình từ trên xuống dưới. Ừm… Một chút cũng không thay đổi… Vẫn là bộ dạng đáng chê như vậy… Tần Kha hỏi: "Được ra rồi?" Cha hắn nở một nụ cười rất tự tin. "Cha ngươi là ai cơ chứ? Những nơi như vậy cha ngươi muốn vào thì liền vào, muốn ra thì liền ra." Nói xong, cha hắn xấu hổ lại tiếp tục hỏi: "Không khỏe à, khó chịu ở chỗ nào?" "Không sao, nghỉ ngơi một chút là được rồi." Nghĩ ngợi một lúc, Tần Kha hỏi cha mình: "Cha, người là linh giả sao?"