Chương 35: Hãy Tin Vào Ánh Sáng

Chỉ mới hai đấm, Lý Minh đã bị đánh đến mức không phân biệt rõ giữa đông tây nam bắc! Máu mũi của hắn ta chảy ra ào ạt! Tần Kha vội chạy đến, nắm tóc của Lý Minh rồi bổ từng đấm như quả búa bốp bốp vào mặt hắn ta! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực của Lý Minh +999! ] Tất cả mọi người nhìn khung cảnh trước mắt mà ngạc nhiên đứng đần tại chỗ, trên gương mặt của họ thể hiện sự kinh ngạc quá rõ ràng! Họ chưa bao giờ nghĩ, sức mạnh của Lý Minh lại đứng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh! Tuy Lý Minh mới trở thành Linh Giả chưa đầy một năm, thế nhưng nhờ nhà có tiền với đủ loại thuốc bổ, cho nên hắn ta chỉ việc tống hết vào mồm là có thể được thành tích như hiện tại! Cảnh giới của tên này đã tăng đến cấp chín từ nửa tháng trước rồi! Vào trước đó hai ngày họ còn nghe Lý Minh nói, sắp tới hắn sẽ có hy vọng tăng đến cấp mười. Xét theo toàn bộ người trong Vân Thành này, người có thể tăng lên cảnh giới Nhất Cảnh đến cấp chín chỉ trong vòng thời gian chưa đầy một năm, thậm chí còn nắm giữ được loại dị năng có sức mạnh phi thường như Lý Minh đã được mọi người tung hô là một người rất xuất sắc rồi! Nhưng hiện tại, một người xuất sắc như vậy đang bị Tần Kha nắm tóc đánh cho tới tấp! Tên xuất sắc kia gặp chuyện gì thế! Dù nói thế nào đi nữa, Lý Minh cũng là một Linh Giả Nhất Cảnh cảnh giới cấp chín mà! Người có thể đánh hắn đến mức không có chút sức lực nào đánh trả lại chỉ có thể là đạt Nhị Cảnh trở lên, chứ những cấp thấp hơn không thể nào làm được! Họ lại nghĩ thầm, chẳng lẽ Tần Kha là Linh Giả Nhị Cảnh sao? Nhân viên làm việc trong khách sạn nhìn tình hình xảy ra trước mắt cũng cảm thấy hoang mang! Bấy giờ, quản lý khách sạn vội vàng gọi nhân viên đến ngăn cản họ! Nhân viên làm việc Giáp thì thầm: Tên nhóc kia thèm giết người đến mức phát điên rồi, lỡ người bình thường như bọn mình đến đó có thể sẽ ăn một đấm lạc cũng như chơi, trông sức lực nắm đấm đấy cũng phải nằm giường nửa tháng trời chứ đùa! Ông đây chỉ được trả mấy nghìn đồng cho một tháng thôi, liều thế thì còn mạng sao? Nhân viên công tác Ất cũng nói nhỏ lại: Đúng vậy đấy, Lý Minh đang bị đánh thì liên quan gì đến Trương Tam như tôi chứ! Quản lý của khách sạn muốn đến chặn họ lại, nhưng khi ông ta thấy những cú đấm của Tần Kha lập tức nghĩ lại về số tiền lương hằng tháng mình nhận một chút! Ngăn cái quần ấy chứ ngăn! Thôi bây giờ mình đành đi gọi bảo vệ, ném chuyện này cho bảo vệ tới giải quyết đi! Hứa Diệu Âm nhìn tình hình trước mắt mà lo sợ, lòng nóng như lửa đốt: "Hai người không được đánh tiếp nữa!" Lời vừa dứt, đột nhiên mọi người lại thấy một bóng người nhào vào cuộc chiến. Ngay sau đó chưa đầy một giây đồng hồ, họ lại thấy người đó bị Lý Minh đá bay về! Người bị đá bay kia không ai khác chính là Vương Chí Kiệt! Vương Chí Kiệt nằm trên mặt đất vừa ôm ngực mình vừa chửi to! "Má nó! Đánh đi anh sói Siberia, đánh mạnh tay vào! Mày phải đánh đến khi thằng nhãi kia biết bản thân quyết định sinh ra ở thế giới này là một sai lầm!" Có vài người đứng xung quanh muốn đến cản hai người lại, ví dụ như Trần Đại Xuân. Nhưng hắn ta rất rõ bản thân có thù hận với Tần Kha và Vương Chí Kiệt, vậy nên nếu bây giờ mình đến đó có thể sẽ cùng chịu chung số phận với Lý Minh! Những người còn lại đã xem đến mức thích thú! Trong đó có rất nhiều nam sinh không ưa cái dáng vẻ ngang tàn khinh người, còn tỏ ra cao ngạo không ai bì nổi của Lý Minh. Nhưng họ không biết làm sao, bởi sức mạnh của họ rất yếu, cộng vào đó bối cảnh gia đình cũng chẳng giàu có như Lý Minh, cho nên chỉ có thể âm thầm oán thán trong lòng. Bây giờ, những người xem này nhìn dáng vẻ của Lý Minh như thế đều để lộ biểu cảm vui sướng trên mặt! Bây giờ, Tần Kha đánh Lý Minh xem như đã xả cục tức giúp họ rồi! Chưa đầy hai mươi giây, mặt của Lý Minh đã bị đánh đến mức biến thành một cái đầu lợn! Tần Kha cầm cổ áo của Lý Minh lên, đánh bốp bốp vào cái miệng hống hách của hắn! "Bây giờ còn nói bậy không?" Trong miệng của Lý Minh lí nhí và nặng nhọc thốt ra vài chữ: "Mày nhớ mặt tao đấy!" Tần Kha không thèm nhiều lời, liền quyết đoán đấm vào miệng của Lý Minh: "Còn cứng miệng đấy chứ!" Hứa Diệu Âm sợ chuyện ồn ào này dẫn đến phiền phức khác, nên cô vội vàng bước đến cản Tần Kha lại! Nhưng cô ta làm sao mà ngăn được chứ! Mặc dù Lý Minh đã bị Tần Kha đánh đến mức này rồi, nhưng tên này vẫn rất mạnh miệng, thậm chí sự hung dữ còn xuất hiện trong mắt của hắn ta: "Nếu mày dám thì đánh chết tao đi!" "Tao nghe mày nói lại nghĩ, mày có phải bị mất não không? Mày nghĩ ai cũng ngu như mày đấy hả? Nếu tao đánh chết mày rồi, chẳng phải tao thành tội phạm giết người sao?" Tần Kha dừng đánh, dù sao hắn vẫn còn rất nhiều cách trị Lý Minh, rất nhiều! "A Kiệt đến đây giúp cái đi, mày cởi quần nó ra!" Lý Minh lập tức giật mình: "Mày là thằng khốn vô liêm sỉ Tần Kha!" Vương Chí Kiệt không sợ to chuyện, hắn ta hồ hởi chạy đến mà không quên nhắc các bạn nữ quay lưng đi! "Mấy bạn nữ xoay mặt chỗ khác đi, tôi sợ lát nữa mấy người sẽ bị dọa sợ đấy!" Lý Minh thấy Vương Chí Kiệt đang chạy đến chỗ mình, hắn liền lập tức dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ ra để vùng vẫy! Nếu như có ai đó nói sẽ tụt quần mình, hắn sẽ không bao giờ tin. Nhưng hai thằng Tần Kha với Vương Chí Kiệt này vừa đần vừa có máu liều, vậy nên cho dù Lý Minh không tin cũng phải tin! Bọn nó mà nói cởi quần mày ra, thì nó làm thật đấy! "Mày nhanh tay lên, tao kìm chặt nó rồi!" Lý Minh gào lên: "Tao cảnh cáo mày đấy Tần Kha, mày đùa thì đừng có mà quá trớn, mày có tin tao giết mày không!" Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng "Soạt" vang lên, chiếc quần của Lý Minh đã bị Vương Chí Kiệt tụt xuống đến cổ chân! "Á!" Có mấy nữ sinh thấy hình ảnh trước mắt mà xấu hổ, bịt mắt lại! Nhưng họ bịt mắt đấy, còn mắt thì cứ mở thao láo, nhiệt tình xem hình ảnh trước mặt nhờ kẽ hở nhỏ xíu của ngón tay! "Mày cũng được đấy chứ Lý Minh, ngay từ nhỏ mày đã thích Ultraman rồi mà!" Tần Kha nhìn chăm chú vào chiếc quần đùi in hình Ultraman của Lý Minh! Lúc nãy, khi hắn bị đánh bất ngờ trong nhà vệ sinh thì hai tên này đã thấy Lý Minh mặc một chiếc quần đùi màu xanh, nhưng lại không có phát hiện chiếc quần đùi này còn in hình Ultraman trên đó! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +1000! ] Gương mặt của Lý Minh đỏ ửng lên mà cố gắng vùng vẫy, giọng nói của hắn ta cũng theo đó trở nên khàn đặc: "Tần Kha, mày là thằng chó đẻ! Thứ tạp chủng có mẹ sinh mà không được mẹ dạy, tao thề sẽ giết chết mày!" Tần Kha rất khó chịu khi nghe câu mắng của Lý Minh, vậy nên hắn không nương tay nữa mà tát cho thằng này hai bạt tai! "A Kiệt lột quần đùi nó xuống luôn cho tao!" Cũng ngay lúc này, cơn tức giận đang trỗi dậy trong mắt của Lý Minh lập tức biến thành sợ hãi và bối rối! Lý Minh liên mồm gào lên rồi chửi mắng, nhưng dần dà những câu chửi mắng lại biến thành câu cầu xin: "Tần Kha này, mọi người ở đây đều là bạn học của nhau! Mày đừng có chơi quá trớn như thế được không?" "Bạn học sao? Ủa, giờ mày mới biết tụi mình là bạn bè đó hả? Lúc mày cố ý gây sự với thằng A Kiệt, gọi thằng Vương Cương đánh tao, sao mày không nghĩ đến câu bọn mình là bạn bè đi?" Lý Minh nhìn sang Vương Chí Kiệt đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mà ngấn lệ, hắn đã bắt đầu lắc đầu nguây nguẩy! "A Kiệt đừng, đừng làm thế!" Vương Chí Kiệt lại mang theo vẻ mặt đắc thắng nhỏ mọn nói: "Bản chất của mày đúng là thằng hèn, lúc bọn tao đánh mày thì miệng còn ngông, to mồm lắm. Bây giờ mày nghe thằng Tần Kha nói cởi quần đùi của mày ra thì bắt đầu mềm ra, cầu xin chứ gì! Nói thật thì tao cũng không muốn tụt quần mày đâu, nhưng mà không biết duyên kiếp thế nào mà tao lại thích chiếc quần đùi kia của mày ấy." Lý Minh nghe vậy lập tức bối rối nói lại: "Vậy mày đừng tụt, mày đợi sau khi tao về nhà rồi sẽ đưa cho mày mười một chiếc, là mười một chiếc quần đùi đấy được chưa!" Vương Chí Kiệt lại tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Chuyện giải quyết như thế cũng được, bọn mình cứ mỗi người nhường một bước. Thế này đi, tao chỉ tụt quần đùi của mày xuống đầu gối, mày tặng cho tao năm chiếc quần thôi là được rồi!" Lý Minh nghe thế tức đến mức muốn phụt máu! Hắn hoàn toàn không sợ mọi người xung quanh nhìn thấy bản thân bị tụt quần, nhưng lại sợ mỗi mình Hứa Diệu Âm nhìn thấy cảnh đó! Dù sao cô ấy cũng là nữ thần ở trong lòng của mình, vậy nên Lý Minh muốn giữ lại một chút danh dự cho bản thân! Dù sao đi chăng nữa, mình vẫn sẽ để cho Hứa Diệu Âm nhìn thấy bản thân cởi quần đùi ra thế nào, nhưng chắc chắn rằng mình không muốn mình bị tên Vương Chí Kiệt giúp đỡ trong tình huống này! Lý Minh nở nụ cười tươi nịnh bợ: "Anh Kiệt, anh đừng nói đùa mà!" "Tao có nói đùa đâu!" Vương Chí Kiệt thật sự muốn tụt quần thằng này ra! Tần Kha vội ngăn Vương Chí Kiệt lại đúng lúc: "Được rồi đấy A Kiệt, bọn mình dạy cho nó một bài học là ổn rồi!" Mặc dù có rất nhiều lúc Tần Kha ác thí mẹ ra, nhưng hắn vẫn hiểu được câu nói làm người hãy giữ lại một con đường lui cho chính mình! Bọn họ đánh đập Lý Minh tàn tạ xem như đã trả hết nợ, nếu bây giờ mình để cho Vương Chí Kiệt tụt quần Lý Minh xuống nữa, chả khác nào chà đạp lên danh dự của tên này cả! Hù dọa Lý Minh nhiêu đó thôi là đủ rồi! Với lại Tần Kha thấy, hiệu quả của hành động này cũng rất tốt đấy chứ! Ngay sau đó, hắn nhìn chăm chú vào Lý Minh. "Lý Minh nghe đây! Hôm nay, bọn tao chỉ dạy cho mày một bài học nho nhỏ để tránh sau này rảnh quá, không biết làm gì đi kiếm chuyện tao với thằng Kiệt. Còn chuyện vì sao mày bị bọn tao dạy dỗ ra cái dạng này, chắc mày cũng tự hiểu nhỉ!" "Sau này, mày muốn chung sống hòa đồng với tụi tao thì tụi mình sẽ là bạn bè! Còn nếu không muốn ở chung thì cứ việc, dù sao Tần Kha này không thiếu một thằng bạn như mày!" "Mà mày muốn tìm tao báo thú, tao cũng không quan tâm!" Tần Kha buông Lý Minh ra. Lý Minh thở dài một hơi rồi vội vàng kéo quần lên, chạy tọt ra khỏi phòng Camera giám sát rồi hét vọng vào: "Hai thằng tạp chủng chúng mày nhớ mặt tao đấy! Để coi tao có thông chết bọn mày được không!" "Đĩ mẹ nó! Mày đúng là đứa hèn hạ nhất mà tao biết rồi đấy!" Tần Kha vung tay lên: "A Kiệt bắt nó lại! Hôm nay, tao nhất định phải lột được quần của nó xuống mới thôi!"