Chương 57: Yên Tâm, Nấm Này Có Độc

Tần Thiên Tuyết và Lạc Y Y đều không hiểu. Tại sao tên to lớn ngu ngốc này lại tức giận như vậy khi Tần Kha gọi hắn là chiến thần cây lau nhà? Lạc Y Y lau vết tích trên mặt, nói: “Được rồi, các cậu có thể nghỉ ngơi tùy thích!” Vương Vũ có chút kích động: "Vừa hay, tớ có thể dùng lửa được không? Tớ vừa mới giết một con thỏ, chúng ta cùng nhau ăn đi!" Trong tay Vương Cương đang nắm một con thỏ, khác với những con thỏ bình thường, con thỏ này có bốn cái tai! Nhưng so với một con thỏ bình thường thì nó rất nhỏ, chỉ bằng một nửa thôi! Lạc Y Y liếc nhìn con thỏ trong tay Vương Cương, bình tĩnh nói: "Thôi đi, các cậu cứ ăn đi, chỉ riêng con thỏ này có lẽ không đủ cho năm người các cậu!" “Không sao, tôi có thể đi tìm tiếp, hoặc là tìm một ít nấm!" “Tôi sẽ đi tìm nấm!" Tần Kha vừa đi tiểu, phát hiện trong rừng cây gần đó có rất nhiều nấm! Tần Thiên Tuyết cười nhạo nói: "Quên đi, mày đi tìm có thể phân biệt được cái nào có độc cái nào không có độc sao?" Tần Kha móc ra bách khoa toàn thư: “Việc này cứ yên tâm, em có thể dựa theo trong này để phân biệt có độc hay không có độc, hơn nữa cũng không xa, ở ngay bên cạnh!” “Được, vậy quyết định vậy đi!” Vương Vũ đưa một cây dao cho Vương Cương: "Đi lột da đi, tao đi xem có thể tìm được cái gì khác để ăn không!" … Trong khu rừng. Tần Kha vừa đi tìm nấm xong đã phát hiện Vương Vũ đang trốn sau một gốc cây. “Tên này làm gì vậy?” Vương Vũ cầm trong tay một chiếc gương nhỏ, nhổ nước miếng vào lòng bàn tay, lau lên tóc mái, chỉnh lại kiểu tóc! Là một soái ca thì phải giữ vững hình tượng của mình trước mặt nữ thần! “Ah tui~” Cảm thấy có chút không hoàn hảo, hắn lại phun hai ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, lau lên tóc mái! “Anh đang làm gì vậy?” Âm thanh đột ngột khiến Vương Vũ giật mình! Hắn vội vàng cất chiếc gương nhỏ đi! Hắn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đó là Tần Kha! Nghĩ đến việc bởi vì thằng nhãi này mà năm người bọn họ đã đói bụng cả ngày, liền giận sôi máu! Hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Tần Kha và nói: “Tao hỏi mày, con rùa trên mặt Lạc Y Y lúc này là mày vẽ đúng không?” Tần Kha gật gật đầu. “Sao mày dám làm hoen ố dung nhan nữ thần của tao!” Vương Vũ lập tức nổi giận! “Cái gì mà làm hoen ố, chúng tôi chỉ đánh bài, thua thì vẽ một nét lên mặt, chỉ có thể trách cô ấy quá cùi bắp!” Vương Vũ uy hiếp: “Đừng tưởng rằng mày là em trai Tần Thiên Tuyết thì tao không dám làm gì mày, mày đánh em trai của tao như vậy, tao còn chưa tính toán với mày đâu! Nhưng mà nếu mày đồng ý với tao một việc, chuyện trước đó tao có thể bỏ qua hết!”

Chương này đã khoá, bạn cần mở khoá để đọc nội dung chương này!

Vui lòng đăng nhập để xem tiếp nội dung

Hoặc

Tải app để xem tiếp nội dung

qr-code-app
app-storegoogle-play