Chương 70: Ngay Cả Tôi Mà Ông Cũng Không Biết?

Tần Kha nhìn ông già mặc âu phục đi giày da, tinh thần vẫn tỉnh tảo trước mặt. Đây là quản gia nhà Lạc Y Y? Lạc Y Y sắc mặt nghiêm túc nói: “Bác Chung, có phải nếu cháu không về, bác sẽ trói cháu đem về không?” “Ý của ông chủ là bảo tôi đưa tiểu thư về nhà!” Ông già cười híp mắt, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng. Lạc Y Y nghiêm túc nói: “Cháu không muốn ra tay với bác, mong là bác cũng đừng làm khó cháu.” “Tiểu thư, cô như vậy làm tôi rất khó xử! Dù sao tôi cũng không thế cứ vậy mà về gặp ông chủ! Tiểu thư vẫn nên theo tôi quay về thì hơn!” Đám người Vương Vũ đứng bên cạnh nhìn, không ai phát ra tiếng động. Tần Kha nhìn Lạc Y Y, rồi lại nhìn Tần Thiên Tuyết. Xem ra là có đánh chết thì Lạc Y Y cũng không quay về! Nhà cô ta xảy ra chuyện gì rồi? Tần Kha hắng giọng: “Thôi bỏ đi, cô ấy không muốn về thì đừng ép cô ấy về nữa, cứ xem như là nể mặt tôi đi!” Ông già từ từ nhìn về hướng của Tần Kha, đánh giá mặt mũi của Tần Kha từ trên xuống dưới. “Cậu là?” “Ngay cả tôi mà ông cũng không biết?” Tần Kha tỏ ra hết sức ngạc nhiên, như là không ngờ đến ông già này vậy mà lại chưa nghe nói về hắn. Hắn có hơi tức giận, chống nạnh hướng về đám người Vương Vũ nói: “Ngay cả tôi mà ông ta cũng không biết!” [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Vũ +345! ] [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Cương +234! ] Đám người Vương Vũ sắc mặt khó coi: Mẹ nó, thằng nhãi này giả vờ giỏi thật! “Cậu đợi tôi nghĩ lại chút!” Nhìn dáng điệu của Tần Kha, ông già lập tức rơi vào hồi ức tìm kiếm hình ảnh khuôn mặt của Tần Kha trong đầu! Theo như ông ta nghĩ, người có thể dùng ngữ khí này nói ra những lời như vậy, nhất định không tầm thường! Nhưng mà suy nghĩ rất lâu, thật sự không thể nhớ ra được đây là nhân vật như thế nào! “Thật ngại quá, già rồi, trí nhớ không được tốt, cậu là?” “Ồ, tôi là Tần Kha!”

Chương này đã khoá, bạn cần mở khoá để đọc nội dung chương này!

Vui lòng đăng nhập để xem tiếp nội dung

Hoặc

Tải app để xem tiếp nội dung

qr-code-app
app-storegoogle-play