Chương 8: Sức Lực Lớn Thì Đi Gánh Phân Là Được Rồi

[Trần Đại Xuân] : "@Tần Kha, đừng trốn nữa, mau ra đây, nói bọn này biết tình hình lúc đó đi!" [Tiền Hải] : "Người bị khóa họng cầu cứu trong video là Vương Chí Kiệt đúng không?" [Vương Chí Kiệt] : "Cái gì mà là bị khóa họng, tao đấy là đang dẫn dụ hỏa lực của quân địch!" Tần Kha lướt tin nhắn lên trên. Phía trên cùng có vài cái video, tất cả đều là hình ảnh vừa rồi hắn ở chợ đêm Thành Nam làm anh hùng cứu mỹ nhân, hành hung kẻ bắt nạt. Cũng không biết bọn họ lấy mấy cái video này từ đâu! Anh đây là nổi tiếng rồi sao? [Trương Phong]: "Đậu má, tên này dùng cục gạch đập mấy tên kia đỉnh thật đó!" [Lý Tuyết]: "Tần Kha ngươi giấu kỹ thật đấy, rõ ràng trong cơ thể đã xuất hiện linh nguyên, thậm chí còn nắm giữ dị năng, nhưng lại không nói cho bọn này biết, còn rất biết khiêm tốn nha!" [Tần Kha]: "Vốn ta muốn dùng thân phận người bình thường ở cùng với mọi người, không ngờ vẫn là bị mọi người phát hiện ra. Được rồi, không giả vờ nữa, ta là cường giả, ta ngả bài luôn!" Tần Kha xuất hiện, trong nhóm càng thêm náo nhiệt hơn. [Trương Phong]: "Không ngờ trong hai ngày ngắn ngủi, lớp số ba nho nhỏ của chúng ta lại xuất hiện ba vị anh hùng." [Vương Chí Kiệt]: "Ha ha ha, đừng câu nào cũng gọi anh đây là anh hùng chứ,? Anh đây thấy rất ngại đó." [Trần Đại Xuân]: "Ba? Không phải hai sao? Tần Kha và Lý Minh!" [Vương Chí Kiệt]: "???" Dấu chấm hỏi to đùng! "Tao thì sao? Tao thì sao? Mày bỏ mất tao đi đâu rồi?" [Trần Đại Xuân]: "Thôi đi, mày mà cũng là anh hùng, từ đầu đến cuối đều bị người ta khóa họng, nếu không có Tần Kha ở đó, đoán chừng đã sớm bị người ta đá CMN vào cống nước thối rồi! Lại còn ở đó muốn so sánh với Tần Kha và Lý Minh à?" [Vương Chí Kiệt]: "Tần Kha thì tao đây liền đồng ý, ngươi anh em của tao là mạnh thật sự. Nhưng mà Lý Minh mà cũng là anh hùng? Nói thật cho mọi người biết, Lý Minh anh hùng cứu mỹ nhân đều là diễn, ba tên côn đồ kia là hắn dùng tiền tìm đến! Cô gái được hắn cứu cũng là dùng tiền để thuê cả đó." [Lý Minh]: "???" "Vương Chí Kiệt ý mày là sao đây? Cái gì mà ba tên côn đồ kia là tao bỏ tiền ra tìm đến? Thằng ranh con, mày đừng có mà nói dối không chớp mắt như thế.” [Lý Tuyết]: "Cái này không thể nào, Vương Chí Kiệt, ngươi có chứng cứ gì không?" [Tiền Hải]: "Coi như là diễn đi, nhưng rốt cuộc Lý Minh làm như vậy để làm gì?" [Trương Phong]: "Lời mà tên này nói nửa dấu chấm câu tao đây cũng không thể nào tin được." [Vương Chí Kiệt]: "Cho dù mấy người có tin hay không, lời ta vẫn nói là sự thật, Lý Minh căn bản sẽ không thật sự thấy việc nghĩa hăng hái mà đi làm, tất cả đều là hắn dùng tiền mời đến để diễn!" [Trần Đại Xuân]: “Tao thấy mày đây là ghen tỵ với Lý Minh người ta thành tích tốt, mà hiện tại trong lớp này mày lại là tên phế vật đứng thứ nhất, khó chịu lắm có đúng không? Xem ra bây giờ, cả lớp cũng chỉ có mình mày là phế vật trong cơ thể còn chưa có xuất hiện linh nguyên, chậc chậc, tiền đồ vô vọng nha!" [Vương Chí Kiệt]: "Trần Đại Xuân, tao không có đi trêu chọc mày, mày đừng có mà hết câu này đến câu khác nói tao là phế vật, mày mà nói thêm một chữ phế vật, có tin là tao rút dây chun quần trong ra làm thành ná bắn nát kính nhà mày luôn không?" [Trần Đại Xuân]: "@Vương Chí Kiệt phế vật, phế vật! Chính là mày?" Vương Chí Kiệt không nói gì nữa. Hai mươi phút sau. [Trần Đại Xuân]: "@Vương Chí Kiệt CMM! Mày làm thật đấy à!" ... Tần Kha đầu đầy vạch đen. Bên ngoài mưa to như vậy? Tên điên này đi thật sao? Không hổ là chó Alpine, mạnh mẽ lắm! Dù không còn sớm nữa, nhưng Tần Kha không cảm thấy buồn ngủ một chút nào. Cha và bà chị gái vẫn chưa về nhà. Cha thì khỏi cần nói, chơi mạt chược nhất định phải chơi suốt đêm. Còn bà chị gái thì vừa gửi tin nhắn tới, nói phải cùng bạn đến Linh Vực tối nay không thể về nhà được. Tuy rằng không rõ thực lực cụ thể của bà chị gái mình là gì, nhưng chắc chắn hẳn là sẽ rất mạnh đi. Từ những chiếc cúp được bày trên kệ tủ có thể nhìn ra được. Hắn thử tu luyện một chút để tăng cường linh nguyên. Dù sao cũng không có thể toàn dựa vào hệ thống đúng không? Cũng phải chứng minh một chút, dù là không có hệ thống, bản thân mình cũng không phải là một tên phế vật! Cách tu luyện ấy mà, nói khó thì cũng không khó mà nói dễ thì cũng không dễ. Khoanh chân ngồi ở trên giường, hấp thu linh khí xung quanh, rồi lại chuyển hóa thành linh nguyên là được rồi. Mười phút sau, Tần Kha đầu đầy mồ hôi nằm ở trên giường. Ta là phế vật! ! ! Con mẹ nó, khó quá đi mất! Linh nguyên tu luyện trong mười phút còn không nhiều bằng liếm thuốc bổ cỡ to một miếng. Mình bây giờ cũng đã có hệ thống rồi, tại sao lại còn phải cực khổ tu luyện từng chút một như người khác chứ? Làm vậy chẳng phải giống như là đang chiếm hố xí mà không chịu đi ỉa hay sao? Hệ thống: "Ngươi nói ai là hố xí?" Chuyện chính trước mắt là phải lấy được cách điều chế thuốc bổ cỡ to đã! ... Ngày thứ hai, lúc Tần Kha đi tới trường học. Mới vừa vào trong lớp học, thì thấy vị trí của mình có mấy người vây quanh lại. Là Vương Chí Kiệt hắn bị bao vây rồi. Dẫn đầu là Trần Đại Xuân và Lý Minh, những người khác đều là đang hóng chuyện. Vốn còn nghĩ hôm nay vừa vào lớp học nhất định sẽ có rất nhiều người đuổi theo hắn hỏi chuyện tối hôm qua làm anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào? Vì thế mà hắn còn chuẩn bị trước rất nhiều câu vừa khiêm tốn lại vừa không giả tạo. Kết quả sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người Vương Chí Kiệt. Trần Đại Xuân vẻ mặt khó chịu nói: "Mày còn nói là không phải là mày, đêm qua mày mới nói phải đập vỡ kính nhà tao, không đến hai mươi phút sau kính nhà tao thật sự bị người ta đập vỡ rồi." Vương Chí Kiệt bình tĩnh nói: "Đã nói không phải là tao làm rồi, mày cứ nói là tao làm, mày lấy bằng chứng ra đây để tao xem một chút rồi nói!" Lý Minh hừ lạnh nói: "Được, cho dù kính nhà hắn ta không phải do mày đập, vậy mày nói xem chuyện mày nói tao dùng tiền tìm người đến diễn kịch thì sao hả? Thằng ranh mày phải nói rõ cho tao biết, ai nói với mày tao dùng tiền thuê người diễn hả?" "Làm gì vậy?" Tần Kha đeo cặp sách đi tới. Lý Minh quay đầu nhìn lại: "Ồ, đây không phải lànanh hùng của lớp số 3 chúng ta sao?" Trong lời nói lộ ra vẻ đá đểu. Cũng không biết hôm nay tên này bị ai rút mất sợi gân nào rồi. Tần kha đi vào trong đám người, vẻ mặt ngại ngùng nói: "Khiêm tốn một chút, tao là người không thích khoa trương." Lý minh hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt: "Nói, là ai nói với mày tao dùng tiền thuê người diễn kịch? Hôm nay mày mà không nói rõ ràng, tao sẽ đánh cho mày phọt cứt ra ngòai!" Vương Chí Kiệt khoanh tay: "Tại sao tao phải nói cho mày chứ?" Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Tần Kha hòa nhã nói: : "Lý Minh, đừng như vậy, tất cả đều là bạn bè cùng lớp." Lý Minh không hề nể mặt chút nào: "Bạn cùng lớp cái đéo gì? Sao hả, mày muốn ra mặt thay cho Vương Chí Kiệt à?" Tần Kha không còn gì để nói: "Lý Minh, tao cũng đâu có trêu chọc mày đâu, sao lại nói chuyện nặng mùi như vậy chứ? Mày mới vừa ăn tỏi à?" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +80! ] Lý minh khoanh tay, dáng vẻ vênh váo mà nói: "Tao biết mày với Vương Chí Kiệt quan hệ tốt, tao chỉ muốn biết mày có phải là muốn ra mặt thay cho nó không thôi!" Trong mắt Lý Minh tràn đầy vẻ khinh thường. Tần kha có chút khó chịu! Quả thực hắn đã khó chịu! Bản thân chỉ có ý tốt nói hai câu, hắn đã trực tiếp lên đạn nổ súng với mình rồi! "Đúng, tao chính là muốn ra mặt thay cho Vương Chí Kiệt đấy mày có vấn đề đéo gì không? Tao nghĩ là Vương Chí Kiệt hắn nói rất đúng, mày đúng là rất có khả năng đã tìm diễn viên, tuy là tao không có chứng cứ, còn lời của Vương Chí Kiệt thì mười câu chỉ tin được một câu, nhưng lần này tao tin nó!" Vương Chí Kiệt trong lòng chảy qua một tia ấm áp. Tần Kha à Tần Kha! Không hổ là con trai ngoan của cha! Không uổng công bình thường ta thương con! Sau đó lập tức vỗ ngực: "Có chuyện gì thì cứ nhắm vào bố mày đây, chuyện này không liên quan đến Tần Kha." "Lý minh, nói thật cho mày biết, khuya ngày hôm trước bạn tao vô tình ở trong một ngõ hẻm nghe được chuyện mày dùng tiền thuê diễn viên, hắn ta đã nói cho tao nghe hắn còn có cả đoạn ghi âm rồi." "Nhưng là người bạn nào, thì đừng có hỏi, mày có hỏi tao thì tao cũng sẽ không nói cho mày biết, những chuyện như bán đứng bạn bè, Vương Chí Kiệt tao sẽ không bao giờ làm!" "Còn về tại sao mày lại làm vậy, thì tao cũng không biết, chắc là để thu hút sự chú ý của người nào đó rồi!" Người nào đó, tất nhiên chính là nữ thần mà Lý Minh thích thầm Hứa Diệu Âm. Cũng chính là lớp trưởng ở cái lớp số 3 này. "Mẹ nó, mày đừng có mà hãm hại tao!" Lý Minh gầm lên giận dữ, cũng không biết là tức giận thật, hay là chó cùng dứt giậu. Tần kha che miệng: "Mẹ nó, thối thật đấy, có phải là sáng dậy mày chưa có đánh răng không?" Một câu nói này, đã trực tiếp làm cho Lý Minh lúc này vô cùng lúng túng. Dáng vẻ kiêu ngạo hống hách -99! Giá trị tức giận +999! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +99! ] Lý Minh trong chốc lát đã quay mũi nhọn nhắm về phía Tần Kha: "Tao nói này Tần Kha, bây giờ có phải mày cảm thấy mày rất giỏi đúng không? Một mình đánh năm người đã cảm thấy bản thân mình rất lợi hại có đúng không? Đổi lại là tao, chỉ năm người kia, ba giây là tao đã giải quyết xong rồi!" "Chờ một chút!" Tần Kha ngắt lời Lý Minh, vươn tay ý chỉ đừng động, lấy ra cục gạch. Một cục gạch màu đỏ xuất hiện. Hại Lý Minh còn tưởng rằng Tần Kha muốn động thủ với mình. Ai có thể nghĩ rằng Tần Kha đem cục gạch để ở trên tai của mình, giả vờ như đang gọi điện thoại. "Aloo! Cảnh sát đúng không? Ở đây có một tên ăn nói khoác lác! Cái gì, nói khoác không phạm pháp à? Vậy được rồi, vậy tôi cũng khoác lác vậy!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ] Lý minh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Ai mà thèm khoác lác với mày! Ông đây nắm giữ dị năng loại hình sức mạnh, sức mạnh trong nháy mắt có thể tăng cường mấy chục cấp mày có hiểu không!" Tần Kha nói sâu xa: "Sức lực lớn thì đi gánh phân là được rồi!" Phụt! Lý Minh suýt chút nữa là phun máu ra ngoài. [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ]