Chương 9: Có Một Trái Tim Chính Nghĩa

Vừa nói đến để cho Lý Minh đi gánh phân, Tần Kha hình như cảm thấy rất thích thú! "Nói đến gánh phân, tao nghĩ là thật sự có thể làm thử, bằng trí tuệ của tao, cộng thêm sức lực của mày, hai người chúng ta hợp tác, trên đời này sẽ không có đối thủ! Tao sẽ liên hệ nguồn cung cấp, còn mày sẽ phụ trách gánh!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ] Lý Minh bị chọc cho tức, mặt hắn lúc trắng lúc xanh, có thể nhìn ra là hắn rất muốn đánh người. [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ] Vương Chí Kiệt cực kỳ vui vẻ, ở một bên phụ họa, nói: "Không được đâu, đầu năm nay gánh phân cũng bắt đầu cơ giới hoá rồi, hiệu suất cao, thu phí thấp, không có ai cần hắn đâu!" Tần kha như có điều suy nghĩ: "Vậy phải làm sao đây, Lý Minh cũng thảm quá rồi, đến cả gánh phân cũng không cần hắn... " "Nhưng mà Lý Minh mày cứ yên tâm, dù gì tao với mày cũng từng học chung một thời gian, vấn đề việc làm của mày, tao nhất định sẽ thay mày giải quyết, gánh phân không được vậy thì đi chuyển gạch." "Tao có quen một chủ thầu, loại người ăn ít nhưng sức lực lại lớn như mày, hắn chắc chắn sẽ tranh giành." "Tiền giới thiệu tao cũng không cần, chỉ cần mày mời tao ăn một bữa cơm là được! Đương nhiên có thể ăn ở một nhà hàng là tốt nhất!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ] Hai người kẻ xướng người họa, khiến cho Lý Minh tức giận nắm chặt tay thành hình quả đấm. Hai cái tên hèn hạ này! Ta thực sự rất muốn giết bọn họ! Không đợi Lý Minh đưa ra bất cứ phản ứng nào. Hai người đã bàn nhau xem hắn sẽ mời cơm thì nên ăn cái gì. "Tao cảm thấy để cho hắn mời chúng ta ăn lẩu cay thì tốt hơn!" "Đừng, mùa này không thích hợp ăn lẩu cay, tao cảm thấy nên đi ăn xiên nướng cũng không tệ!" "Nhưng mà cảm giác ăn xiên nướng thôi thì không có đủ, tao còn muốn ăn thêm một củ khoai lang nướng nữa!" "Tao cũng muốn một phần!" "Vậy thì mỗi người hai củ đi, cộng thêm một bữa thịt nướng nữa, dù sao Lý Minh cũng là con nhà giàu duy nhất trong lớp chúng ta, chắc chắn sẽ không thiếu tiền!" "Vậy tao lại thêm một phần nữa!" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ] ... Liên tục những dòng thông báo cảm xúc tiêu cực của Lý Minh hiện lên, khiến cho điểm tích lũy cảm xúc cứ ùn ùn mà tăng lên như nước sông cuồn cuộn. Tần Kha thấy vậy vui đến quên trời đất! "Đệt mẹ nó!" "Tao đã cho hai tên rác rưởi các ngươi mặt mũi rồi!" "Cho các ngươi một chút ánh sáng, thì các ngươi thật sự nghĩ rằng mình đang phát sáng đấy à?" "Loại rác rưởi như các ngươi tao chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết!" "Tao... " Tần kha bật người nói: "Răng của mày dính miếng rau kìa!" Phụt! Chiêu này đã mạnh mẽ cắt đứt chiêu thi pháp chửi bới của Lý Minh. Hắn tức giận, thiếu chút nữa thở không ra hơi. Bạn học xung quanh càng là trực tiếp cười ra tiếng. Muốn nói đến hại người ai tàn nhẫn nhất, không phải là Tần Kha thì không còn ai khác nữa! "Chậc chậc, mày nói xem Lý Minh cùng Tần Kha so cái gì không so, lại muốn cùng Tần Kha so miệng lưỡi với hắn, hắn căn bản không đủ tuổi là đối thủ của Tần Kha mà?" "Với cái miệng lưỡi độc ác của Tần Kha, cũng có thể đi biểu diễn đơn tấu rồi." Chỉ thấy sắc mặt của Lý Minh trong nháy mắt đen như than, dường như thêm chút nữa là có thể bùng cháy. Nhìn ra được, bây giờ hắn đã rất tức giận! Tức giận là đúng rồi! [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Lý Minh +999! ] Trần Đại Xuân khoát tay: "Lý Minh, đừng phí lời với bọn nó làm gì, hai người bọn nó chính là người cùng một thuyền, cấu kết với nhau làm việc xấu, nó không phải rất lợi hại sao, mày hỏi bọn nó xem bọn nó có dám so tài với mày không!" Tần Kha nhìn Trần Đại Xuân, ghé sát tai qua: "Chó sủa?" [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Trần Đại Xuân +789! ] "Ha ha ha, cười chết lão tử rồi! Ôi, CMN chó sủa!" "Mấy người anh em, nhớ kỹ, đời này chọc ai cũng được chứ đừng nên chọc Tần Kha, nhất là cái miệng lưỡi kia của Tần Kha!" "Nhìn thì rõ là đẹp trai, mà hết lần này tới lần khác đều tại cái miệng... " Lý Minh siết chặt nắm đấm, hắn cũng ý thức được, cãi nhau, thì cả đời hắn cũng không phải đối thủ của tên khốn này! Hoặc là nói hắn đã sớm ý thức được! Chỉ là đạn pháo của Tần Kha, trước đó chưa bao giờ rơi xuống người của hắn! Hiện tại hắn đã được lĩnh hội, cái miệng này, không phải độc bình thường! Trần Đại Xuân đang muốn nổi giận. Chủ nhiệm lớp Triệu Đức Trụ đột nhiên xuất hiện ở cửa. "Làm gì vậy?" Vừa thấy chủ nhiệm lớp tới, Lý Minh chỉ có thể đem lửa giận nuốt xuống. Hung tợn trừng mắt nhìn Tần Kha: "Thằng nhãi mày chờ đó cho tao!" Thù này không báo, không phải là quân tử! Triệu Đức Trụ trong tay kẹp một điếu thuốc: "Tần Kha, Vương Chí Kiệt, hai người các cậu đi theo tôi." Trong phòng làm việc. Triệu đức trụ ngồi ở trên ghế, vẻ mặt thưởng thức ánh mắt hắn hướng về phía hai người Tần Kha và Vương Chí Khiệt. "Video tôi xem rồi, hai người các cậu được lắm, đi ăn khuya mà cũng có thể làm được việc tốt." Vương chí kiệt nghiêm túc nói: "Việc nên làm, việc nên làm thôi ạ! Thật ra thì emcũng hay làm những việc như này, chỉ là lần này không cẩn thận bị người ta dùng điện thoại di động quay lại mà thôi." "Cậu câm miệng, từ trong miệng cậu nói ra lời đó, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm thôi!" Triệu Đức Trụ lại nhìn về phía Tần Kha: "Tần Kha cậu nói xem, tình hình lúc đó rốt cục là đã xảy ra chuyện gì." Tần Kha đứng đắn nói: "Lúc ấy em và A Kiệt đang ngồi ăn khuya ở quán thịt nướng, thì thấy mấy tên lưu manh kia trêu chọc một cô gái, còn phải nói, cô gái đó rất xinh đẹp, dáng người cũng không tệ... " [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +456! ] "Nói điểm chính đi!" "Lúc ấy em liền nhịn không được, quyết đoán lấy ra một cục gạch xông lên đập cho tên đầu trọc kia một cái!" "Lúc đập cục gạch xuống, nhìn thấy tên này còn không có ngã xuống, em thầm nghĩ, Ơ? tên này đầu lại rất cứng a!" "Mấy tên bạn bè hổ báo của hắn thấy vậy, lập tức xông tới, cũng may cơ thể của em cường tráng, lại chăm chỉ tập luyện, tố chất tâm lý rất mạnh, đối với mấy người này em chỉ cần một đấm là đã giải quyết xong!" "Được rồi được rồi, không cần phải nói, video tôi đã xem rồi! Biết cậu lợi hại rồi, nhưng cậu cũng không cần tự khen chính mình như vậy!" Triệu Đức Trụ bất lực hỏi: "Lúc ấy cậu không sợ sao?" "Haiz... Em cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo em là người có một trái tim chính nghĩa chứ!" Triệu Đức Trụ trong lòng sửng sốt! Thằng nhóc này, tính cách giống y hệt thằng cha của nó. Nếu không nhìn tiểu tử này lớn lên, khi còn bé mỗi ngày đi theo phía sau mông mình dạo chơi, ai biết được hắn là người thế nào. Cái đầu không thuần khiết này của hắn có bệnh sao? Tần Kha tiếp tục nói: "Nói thật chú Triệu, cháu không có muốn phô trương chút nào, nhưng nếu trường học định để cháu diễn thuyết trong nghi thức chào cờ vào thứ hai, cháu cũng có thể miễn cưỡng đồng ý." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +346! ] "Yên tâm đi, sẽ không có ai bắt cậu lên sân khấu để diễn thuyết đâu!" Tần Kha gật gật đầu: "Vậy chắc là sẽ dán một thông báo khen ngợi lên bảng thông báo chứ?" "..." "Các cậu làm chuyện tốt, sẽ có khen thưởng , nhưng khen thưởng cái gì, nhà trường còn chưa có quyết định." "So với cái này thì tôi càng muốn hỏi cậu, Tần Kha, trong cơ thể cậu linh nguyên xuất hiện từ lúc nào?" "Cậu giấu kĩ đấy, từ trong video có thể thấy, bây giờ cậu ít nhất cũng phải là linh giả nhất cảnh cấp 2, thậm chí có thể là cấp 3." "Không chỉ như thế, ngươi còn nắm giữ một dị năng đúng không?" Tần Kha gật đầu: "Đúng." "Rõ ràng trong cơ thể đã xuất hiện linh nguyên, tại sao lại còn giả vờ như một người bình thường?" "Con người em không thích phô trương cho lắm." [ Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Triệu Đức Trụ +457! ] "Được rồi, dù sao thì đây cũng là chuyện tốt! Bây giờ tuy rằng thành tích khoa văn hóa của cậu rất kém, nhưng thi đậu một trường đại học Linh Giả hẳn là sẽ không thành vấn đề." Nói xong hắn lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt: "Còn về phần cậu Vương Chí Kiệt, tự cầu may cho mình đi!" Vương Chí Kiệt lắc đầu. Thật ra hắn sớm đã nhìn rõ hiện thực rồi. Thậm chí ngay cả đường đi sau khi tốt nghiệp cũng đều nghĩ xong luôn rồi. Điều duy nhất mà hắn không nghĩ đến chính là vốn có dự định sau khi tốt nghiệp sẽ cùng Tần Kha vào xưởng vặn đinh ốc. Vậy mà trong một đêm lại khiến Tần Kha với hắn mỗi người đi một ngả. Đúng là chỉ có mình ta là phế vật!