Chương 24: Giết Không Tha!

Sau mười phút, khuôn mặt của những người đứng chật ních trong đại sảnh của CLB hiện lên sự sợ hãi. Sự hoang mang lấp đấy đôi mắt của họ, bởi hiện tại đám này không biết bản thân nên đi về hướng nào. Những lời nói mà Trần Kiệt vừa khuyên nhủ đã làm cho những người xung quanh đây do dự rồi lập tức bỏ vũ khí đang cầm xuống, trừ một vài người phản đối nói là Lý Lân không đáng tin, nên vẫn còn giữ chặt vũ khí trên tay. Tình hình này xảy ra bởi vì đa số những người trong này đã thấy được sức chiến đấu khủng khiếp của Lý Lân ra sao qua kính viễn vọng. Đám Zombie rất đáng sợ đối với bọn họ, nhưng lại chỉ là gà đất chó sành và cái bia tập bắn của Lý Lân mà thôi. Mà nếu Lý Lân đã giết Zombie thoải mái như thế, vậy khi đổi ngược lại là giết bọn họ, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Vả lại, sau khi đám người này thấy sức chiến đấu của Lý Lân như thế, lập tức có một thông tin nhỏ được đồn ra trong nhóm, họ đồn rằng, sức mạnh của Lý Lân mạnh như một người có dị năng! Tận thế đến, Zombie đã xuất hiện rồi, vậy vì cái gì mà không thể xuất hiện người dị năng được chứ? Ngược lại, nếu đám bọn họ có một người mang dị năng mạnh mẽ che chở, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Ít nhất, lúc đó bọn chúng còn có thể sống thoải mái và mạnh hơn bây giờ. Đám người nghĩ đến đây mặc kệ những lời phản đối và nghi ngờ vẫn còn thưa thớt trong nhóm, họ lập tức níu chặt lấy ánh sáng của hy vọng mà khó khăn lắm mới thấy được ở trước mắt. Đại loại thì đám người này đã nhịn đói quá lâu rồi, họ chỉ nghĩ đến cuộc sống thật yên lặng và bình thản thôi.

Hành động của đám người này có thể nói là một trong những bản năng của con người, chỉ cần mày không bị ép đến đường cùng cũng thấy bản thân may mắn hơn người ta một chút xíu. Ngược lại nếu có nhiều người may mắn, họ sẽ lập tức nghiêng về hướng đó. Vì vậy khi có người trong đám quyết định bỏ vũ khí xuống, nhưng người khác lập tức quyết định làm theo người kia, cùng bỏ vũ khí và đi xuống lầu. Đương nhiên trong đó có một số người không tin vào Lý Lân nên vẫn đứng yên. “Được rồi, bây giờ đã hết mười phút.” Lý Lân nhìn kim đồng hồ chỉ trên cổ tay, từ từ ngẩng đầu lên nói: “Người đã đến đông đủ cả rồi.” Mà lúc này, những người vẫn luôn trốn trong hành lang nghe hắn nói vậy, vẻ mặt cũng đen lại, âm thầm hối hận không thôi. Ngay sau đó, đám đó lại quyết định làm một chuyện thiếu não. Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy có một người đứng dậy hình như đã quả quyết chắc chắn với lựa chọn của mình mà chạy xuống đại sảnh, hắn ta vừa chạy vừa la to: “Tôi cũng muốn gia nhập.” Sau lưng của hắn ta cũng có vài người chạy theo sau, cũng la lớn: “Tôi cũng tham gia.” Đáng tiếc, khi họ vừa chuẩn bị lấn vào đám người thì vài mũi tên đã nhắm chuẩn và lao vun vút về phía bọn họ. “Vụt...!” “Vụt...!” ... Sau tiếng xé gió là vài tiếng rên thê thảm ngắn gọn, rồi tắt ngúm. “Á...!” “A...!” ...

Chương này đã khoá, bạn cần mở khoá để đọc nội dung chương này!

Vui lòng đăng nhập để xem tiếp nội dung

Hoặc

Tải app để xem tiếp nội dung

qr-code-app
app-storegoogle-play