Chương 1613

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cũng có thể lắm, lầu Huyết Vũ thanh thế hùng hồn, Phan Nhạc và Lãnh Dật cùng nhau đến, chỉ dựa vào một mình Liễu Vân Yên vẫn chưa thể cản được”.   “Nói đến mới thấy cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đã tới rồi”.   Hai đoàn người vừa gặp nhau đã khiến bầu không khí lập tức trở nên sôi trào.   Những tiếng bàn tán vừa lắng xuống được một lúc lại trở nên vô cùng sôi nổi.   Vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía họ.   Ở trong đó cũng có một vài nhân tài của thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ liên tục cười khẩy. Cuộc tranh đoạt kim liên Tử Hoả còn chưa bắt đầu, nếu hai thế lực lớn này đấu nhau ngươi chết ta sống trước khi cuộc tranh đấu diễn ra, họ sẽ rất vui lòng ngồi làm ngư ông đắc lợi.    “Liễu cô nương, Phan mỗ đã đợi lâu, tốc độ của cô thật sự rất chậm”.   Phan Nhạc cười nham hiểm, rõ ràng là đang cười nhưng khuôn mặt ấy lại khiến người ta cực kì khó chịu.   “Nếu ngươi không muốn để người khác làm ngư ông đắc lợi thì lập tức biến mất khuất mắt ta, sự kiên nhẫn của ta luôn có giới hạn”.   Các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều vô cùng căng thẳng, Liễu Vân Yên thì rất bình tĩnh.   “Đâu có đâu có. Lần này ta không muốn đánh nhau với thư viện Thiên Phủ các cô, chỉ là huynh đệ nhà ta có chuyện muốn nói với cô thôi”. Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Liễu Vân Yên, Phan Nhạc chỉ cười nhạt, không cố chấp cãi lại.   Trong lúc nói chuyện còn lặng lẽ lùi về sau một bước.   “Đã gặp người này chưa?”   Lãnh Dật bất giác bị hắn ta đẩy lên trước, nhìn thẳng vào một người, đó là Lâm Nhất.   Người này đã gặp qua là không thể quên được, hắn ta chỉ mới gặp Lâm Nhất vài lần trong đêm tối đã vẽ được chân dung của hắn giống đến chín mươi phần trăm.   Các đệ tử thư viện Thiên Phủ đều khẽ biến sắc.   “Lâm đại ca...”   Bạch Vân che miệng, hoảng sợ lên tiếng.   Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Lãnh Dật lập tức nhìn nàng ta, sau đó quay sang nói với Liễu Vân Yên: “Xem ra có quen biết, người này đã cướp một nghìn viên linh ngọc tam phẩm của ta, xin Liễu cô nương hãy giải thích về chuyện này!”   “Một nghìn viên linh ngọc tam phẩm!”   “Trời ạ, con số này thật lớn”.   “Ai mà to gan dám cướp cả linh ngọc của Lãnh Dật thế? Hắn ta là đồ đệ của U Vân lão quỷ đấy, chẳng phải là muốn chết ư?”   “Chậc chậc, lần này thật sự không còn cách nào giải quyết nữa”.   Trong đám đông lập tức vang lên những tiếng thốt kinh ngạc. Một nghìn viên linh ngọc tam phẩm, đây cũng là một con số khá lớn đối với đệ tử của thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ.   Vẻ khác thường thoáng qua trong mắt Liễu Vân Yên, nhớ tới cuộc phong ba chuột Long Nham, nàng ta lập tức hiểu.   Thảo nào Lâm Nhất bảo hắn không thiếu linh ngọc.   Nàng ta nhìn Phan Nhạc, lạnh lùng nói: “Vì một nghìn viên linh ngọc tam phẩm mà ám hại thư viện Thiên Phủ chúng ta, ngươi thật tàn nhẫn”.