Chương 498
Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn
06:17 - 15/12/2022
Edit: OnlyU
Bốn người vừa định rời đi thì đột nhiên vài Tiên Hoàng xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Các vị đạo hữu, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, không khỏi quá xem thường Ma tộc chúng ta.”
Diệp Đình Vân thầm thở dài, có vài rắc rối muốn tránh cũng không được.
Một tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng sắc mặt khó coi ngăn cản trước mặt Giang Thiếu Bạch, chất vấn hắn: “Giang đạo hữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi có thể dẫn phát thủy triều ma khí của Ma tộc bọn ta?”
Vừa nãy ma khí quanh người Giang Thiếu Bạch tỏa ra rất mạnh, thoạt nhìn hắn còn giống người Ma tộc hơn cả tu sĩ Ma tộc chính thống, hiện tại ma khí đã thu lại, đặc thù Ma tộc lộ ra rõ ràng trước đó đã biến mất không còn dấu vết.
Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Ta cũng không biết, chúng ta còn có việc phải đi trước, mong các vị nhường đường.”
Gã Tiên Hoàng đang tra hỏi lập tức nổi giận: “Giang đạo hữu trả lời qua loa như vậy sao?”
Hắn cau chặt lông mày hỏi lại: “Các ngươi muốn thế nào?”
“Trước khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, mời Giang đạo hữu tạm thời lưu tại Ma tộc.”
Ma tộc tính giam giữ hắn sao? Giang Thiếu Bạch không vui nghĩ.
“Ta còn có việc, không thể ở lại Ma tộc.”
“E là chuyện này không phải do ngươi quyết định.”
Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày, thình lình tung một chưởng tấn công. Một chưởng này mang theo uy lực kinh người, hắn vừa ra tay, mấy tu sĩ Ma tộc nhao nhao xuất thủ ngăn chặn, một người bị hất văng ra ngoài, tất cả đều bị thương ít nhiều.
Lạc Kỳ nhíu mày, chênh lệch thực lực rất lớn, anh vốn nghĩ phải đại chiến một trận, bây giờ xem ra không cần rồi.
Ngao Dạ chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng giật mình không nhẹ. Lâu rồi Giang Thiếu Bạch không xuất thủ, y không ngờ thực lực của hắn đã lên đến trình độ này rồi. Khoảnh khắc Giang Thiếu Bạch tung đòn tấn công, Ngao Dạ cảm nhận được huyết mạch dao động cực mạnh, còn mạnh hơn huyết mạch Tổ long trong người y.
Một chiêu đơn giản ép lui đến mấy tu sĩ Ma tộc, năng lực này không giống một Tiên Hoàng nên có.
Nếu là bình thường thì Giang Thiếu Bạch sẽ không nóng nảy như vậy, có điều hắn vừa mới hấp thu rất nhiều ma khí, trong đó có trộn lẫn linh hồn lực tiêu cực, giờ phút này linh hồn lực của hắn cực kỳ không ổn định, hắn có thể kiềm chế khi đối mặt ba người Diệp Đình Vân, nhưng gặp người ngoài thì không khống chế nổi.
Diệp Đình Vân đảo mắt, bọn họ thu được rất nhiều tinh huyết trong di tích Mộc tộc để lại, phần lớn tinh huyết được luyện chế thành Bách Mạch Huyết Đan, trăm năm qua, Giang Thiếu Bạch đã dùng hơn trăm viên Bách Mạch Huyết Đan, chỉ cần một viên Bách Mạch Huyết Đan đã chứa dược lực khổng lồ, khỏi cần nói đến hơn trăm viên. Theo phỏng đoán của tộc Thiên Cơ, nếu một tu sĩ chuyển hóa huyết dịch trong người thành một loại huyết dịch hoàn mỹ, thì dù không tiến lên cảnh giới Tiên Đế vẫn có được mấy phần thực lực của Tiên Đế. Nếu tộc Thiên Cơ đoán đúng, vậy thì… hiện tại Giang Thiếu Bạch có thể tính là một nửa Tiên Đế.
Giang Thiếu Bạch lạnh lùng nhìn đám tu sĩ Ma tộc: “Chúng ta có thể đi được chưa?”
Cả đám trừng mắt nhìn Giang Thiếu Bạch, cuối cùng không cam lòng nhường đường.
“Đi thôi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Tu sĩ Ma tộc nhìn theo bóng lưng bốn người, nét mặt ai cũng biến đổi khó lường.
“Chúng ta cứ thả bọn chúng đi như vậy sao? Giang Thiếu Bạch có thể dẫn phát thủy triều ma khí, nhưng hắn lại không giống là người Ma tộc, hắn rất kỳ quái.” Một gã lên tiếng.
“Các ngươi đã nhìn thấy thực lực hắn rồi đó, chỉ một mình hắn đã khó chơi rồi, đừng nói bên cạnh hắn còn có ba Tiên Hoàng đang nhìn chằm chằm.”
“Ta nghe nói Giang Thiếu Bạch là người tộc Bất tử, có lẽ tin này sai rồi.”
“Thực lực của hắn tăng quá nhanh, hình như đã lên đỉnh Tiên Hoàng.”
“Không phải vậy càng tốt sao? Mấy năm qua những tu sĩ lên đỉnh Tiên Hoàng, mấy ai có kết cục tốt đẹp, hắn tu luyện lên đỉnh Tiên Hoàng chính là tự diệt.”
“Nói có lý.”
Năm xưa Ma tộc đại chiến, có tổng cộng bốn tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng, hai người được xác định đã chết, hai người còn lại không rõ tung tích. Về sau Ma tộc bị các tộc khác tấn công, mọi người đều hy vọng hai người đã mất tích kia sẽ quay về chủ trì đại cục, đáng tiếc bọn họ tha thiết chờ đợi vạn năm, người vẫn không xuất hiện.
Nhiều năm trôi qua, rốt cuộc Ma tộc công nhận hai vị Tiên Hoàng mất tích năm xưa lành ít dữ nhiều.
“Vừa rồi xuất hiện ngũ long kéo quan tài, không biết chúng kéo đi đâu?”
“Có mấy người đuổi theo, trông thấy chúng kéo quan tài tiến vào hư không, biến mất không thấy bóng dáng.”
“Xem ra đó chính là bảo vật các vị Ma Thánh năm xưa tranh giành. Sao đột nhiên nó lại xuất hiện?”
“Ta đoán có liên quan đến Giang Thiếu Bạch, hắn vừa dẫn phát thủy triều ma khí là thứ kia xuất hiện.” Nhìn thế nào cũng thấy Giang Thiếu Bạch không thoát khỏi liên quan.
***
Phi thuyền bay nhanh trên không trung, Giang Thiếu Bạch ngồi trong khoang thuyền luyện hóa ma nguyên khí vừa hấp thu.
Ngao Dạ chống cằm nói: “Nguyên khí trong người Thiếu Bạch cứ liên tục tăng lên.”
Diệp Đình Vân đáp: “Đại khái là ma khí chưa kịp luyện hóa, bây giờ mới luyện hóa nên nguyên khí tăng nhanh.”
Y khó khăn nói: “Cứ thế này, không biết hắn có tiến giai đỉnh Tiên Hoàng trước khi đến Thập Phương Thiên Vực không?”
“Chắc không nhanh vậy đâu.” Diệp Đình Vân trả lời xong đi vào phòng, Giang Thiếu Bạch đang nhắm mắt tu luyện chợt mở mắt ra: “Ngươi đến rồi?”
“Thế nào, cảm nhận được gì không?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Vẫn không có gì đặc biệt, là cảnh tượng trước kia nhưng rõ hơn một chút.”
Hắn lại nhìn thấy các cột đá, tuy không biết chúng được dùng làm gì nhưng các cột đá khiến hắn có cảm giác rất xấu, nếu muốn biết đáp án có lẽ phải đến Thập Phương Thiên Vực mới biết được.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Tu vi của ngươi sắp lên trung kỳ Tiên Hoàng rồi.”
Cậu khẹ gật đầu: “Đúng vậy, so với ngươi vẫn kém xa.”
Diệp Đình Vân cười khẽ, thực lực Giang Thiếu Bạch tăng nhanh kéo cậu cũng tăng theo, nhưng khác với hắn là cậu không hề cố kiềm chế tu vi, khoảng thời gian sống ở Tửu Thành, cậu còn dùng rất nhiều linh đan và linh tửu, tu vi tiến bộ rất nhanh.
Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Kỳ thật ngươi không cần cố gắng như vậy.” Lỡ như bước theo vết xe đổ của hắn là tiêu đời.
Cậu cười nói: “Cứ thuận theo tự nhiên, đi một bước tính một bước, có lẽ tình hình không quá bết bát như vậy đâu. Thiếu Bạch, không chừng ngươi sẽ trở thành vị Tiên Đế đầu tiên sau mấy chục vạn năm.”
Giang Thiếu Bạch cười khổ: “Có khả năng là vậy.”
Hắn luôn cho rằng bản thân có điểm đặc biệt, nhưng hắn chưa từng tự cao hy vọng xa vời hắn sẽ trở thành ngoại lệ đầu tiên sau mấy chục vạn năm.
***
Bốn người điều khiển phi thuyền hơn mười năm, cuối cùng đến được Thập Phương Thiên Vực tại Thập Phương Thành.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ đến Thập Phương Thành, năm xưa bọn họ từng tổ chức đấu giá đan dược ở đây.
“Quả nhiên là các ngươi đến!” Ngao Hùng đứng ở cổng thành đón bốn người.
“Ngao tiền bối, thật là trùng hợp, không ngờ gặp tiền bối ở đây.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng chào hỏi.
Ông lắc đầu nói: “Không khéo, là ta cố ý chờ các ngươi đấy.”
“Trưởng lão biết chúng ta sẽ đến ư?” Ngao Dạ tò mò hỏi.
“Đoán.”
“Thập Phương Thành xảy ra chuyện gì vậy? Tu sĩ Tiên Hoàng đông hơn lần trước rất nhiều.” Giang Thiếu Bạch hỏi ông.
Ngao Hùng nhìn hắn hỏi ngược lại: “Ngươi không biết sao?”
Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Biết? Biết cái gì cơ?”
“Ngũ long kéo quan tài, ước chừng mười năm trước có người nhìn thấy năm bộ cốt long xé rách hư không, xông vào Thập Phương Thiên Vực, khiến Thập Phương Thành chấn động.” Ngao Hùng đáp.
Ngao Dạ giật mình: “Mười năm trước đã tới rồi?” Bọn họ gắng sức đuổi theo, mất mười mấy năm mới đến nơi, vậy mà cốt long đã đến từ trước rồi.
“Đi tắt, nhất định chúng đi tắt, tốc độ của ta không thể chênh lệch với chúng quá nhiều như vậy.” Ngao Dạ thì thào nói.
Giang Thiếu Bạch: “…” Cần phải so đo chuyện này sao? Nhưng đúng là tốc độ cốt long quá nhanh, Tiên giới thật nhiều chuyện quỷ dị, dù hiện tại hắn đã lên đến tu vi này, nhưng đối với hắn Tiên giới vẫn còn quá nhiều bí ẩn chưa có lời đáp.
Ngao Hùng nhìn Ngao Dạ hỏi: “Các ngươi vừa đến tinh vực Thiên Ma phải không? Đến đó làm gì?”
Y nghiêng đầu đáp: “Tổng cộng bốn tinh vực cấp chín, bọn ta đã đi qua ba nơi, không thể bỏ sót nơi cuối cùng.”
Ông quay qua Giang Thiếu Bạch nói: “Thực lực Giang đạo hữu lại tiến bộ không ít.”
Hắn cười cười: “Tàm tạm thôi.”
“Giang đạo hữu đã dùng rất nhiều Bách Mạch Huyết Đan đúng không?” Ông cảm nhận được một luồng lực huyết mạch áp chế rất mạnh, phải biết Long tộc là huyết mạch cao nhất Tiên giới, vậy mà uy áp từ Giang Thiếu Bạch đã hoàn toàn đè bẹp ông.
Đối mặt với hắn, Ngao Hùng chợt nhớ lại cảm giác khi còn là một con rồng con đối mặt với trưởng lão trong tộc, khiến ông khó mà tin nổi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng là ta đã dùng không ít.”
Ngao Hùng nghĩ bụng dùng nhiều Bách Mạch Huyết Đan sẽ bị kháng tính, không biết Giang Thiếu Bạch làm thế nào tăng huyết mạch lên đến trình độ này. Ông nhìn hắn, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Giang Thiếu Bạch ngờ vực hỏi: “Ngao trưởng lão muốn nói gì sao?”
“Ngươi… đã dẫn phát thủy triều ma khí phải không?”
“Sao trưởng lão biết?”
Ngao Hùng cười gượng: “Không chỉ mình ta biết, tin tức đã truyền đi khắp nơi, mọi người phỏng đoán ngươi có huyết mạch Ma tộc.”
Trước kia mọi ngươi đồn đoán Giang Thiếu Bạch là người tộc Bất tử, kết quả hắn có thể dẫn phát thủy triều ma khí tại Ma tộc, bọn họ cho rằng suy đoán trước kia đã sai. Chuyện Giang Thiếu Bạch là người tộc Bất tử chỉ là tin đồn, còn chuyện hắn là Ma tộc thì lại có “bằng chứng xác thực “.
Nhiều năm qua, tại Tiên giới chỉ có Ma tộc mới có thể khiến thủy triều ma khí xuất hiện, chưa từng có ngoại lệ.
Giang Thiếu Bạch cười khổ, hắn cho rằng bản thân là Nhân tộc, hiện tại rốt cuộc bản thân là gì, chính hắn cũng không rõ nữa.
Ngao Hùng hiếu kỳ hỏi: “Giang đạo hữu, rốt cuộc ngươi có huyết mạch Ma tộc không?”
Hắn cười nói: “Ta cũng không biết.”
Ngao Hùng: “…”
Hắn thấy nét mặt ông như vậy, thầm nghĩ chính hắn cũng không biết thật mà. Sau đó Giang Thiếu Bạch lấy một hình vẽ ra hỏi: “Ngao trưởng lão từng thấy cái này chưa?”
“Linh Văn Trụ thiên vực!”
“Trưởng lão từng gặp rồi?” Hắn hiếu kỳ hỏi.
Ngao Hùng lắc đầu: “Rất ít người từng thấy Linh Văn Trụ, nhưng có thể chắc chắn nó nằm trong Thập Phương Thiên Vực. Nghe nói phần lớn những người từng thấy đều chết hết, nên Linh Văn Trụ còn được gọi là Lấy Mạng Trụ.”
Ngao Dạ đen mặt: “Còn có tên gọi này nữa sao? Mấy trụ đá này nhìn rất bình thường mà.”
Ngao Hùng lắc đầu nói: “Thứ này không dễ chọc, từng có vài Tiên Hoàng đi vào Thập Phương Thiên Vực nhìn thấy Linh Văn Trụ, một người trong số đó tinh thông mệnh lý, vừa nhìn liền có linh cảm đại họa sắp đến bèn lập tức rời đi. Khi đó có tổng cộng tám người đi vào, chỉ có một tu sĩ nghe theo người tinh thông mệnh lý, không hề do dự cùng rời đi, kết quả chỉ có hai người đó giữ được tính mạng.”
Ngao Dạ khó hiểu nói: “Xem ra mấy trụ cột cũ kỹ này rất khó nắm bắt.”
Ông gật đầu: “Các ngươi đến đây là muốn đi thăm dò Thập Phương Thiên Vực phải không? Nếu các ngươi đi vào, nhìn thấy trụ cột phải nhanh chóng chạy đi.”
Ngao Dạ thắc mắc hỏi: “Mấy trụ cột đó nguy hiểm đến vậy sao?”
Ngao Hùng gật đầu: “Bài học của tiền nhân là vậy.”
Ngao Dạ: “…” Giang Thiếu Bạch nằm mơ thấy trụ cột đang triệu hoán hắn, nếu đây là lấy Mạng Trụ, vậy chẳng phải…
Ngao Dạ liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, thấy nét mặt hắn vẫn ung dung, y thầm bội phục cậu em vợ có định lực tốt.
Diệp Đình Vân nhìn tu sĩ đi tới đi lui xung quanh: “Chúng ta đang đứng ở cổng thành, đi vào thành thôi.”
Ngao Hùng gật đầu: “Ừ.”
Giang Thiếu Bạch đi vào trong thành, có không ít tu sĩ đang chào bán bảo đồ Thập Phương Thiên Vực. Bản đồ không đầy đủ, phần lớn được vẽ dựa theo ký ức các tu sĩ từng đi vào trong.
“Có bán bản đồ kìa, đúng là buồn ngủ có người đưa gối đầu.”
“Ngũ long kéo quan tài xông vào Thập Phương Thiên Vực, vì chúng kéo theo quan tài nên nhiều người muốn đi thăm dò Thập Phương Thiên Vực, gần đây nhiều người mua bản đồ lắm.”
“Không dễ lấy được đồ vật từ cốt long đâu.” Giang Thiếu Bạch cười khẩy.
Lần trước ngũ long vừa xuất chiêu đã lấy mạng Già Lâu La tại Ma tộc. Tuy Già Lâu La chỉ có tu vi sơ kỳ Tiên Hoàng, đứng chót trong cảnh giới Tiên Hoàng, nhưng dù sao hắn ta vẫn là Tiên Hoàng.
Ngao Hùng khẽ gật đầu: “Đúng là không dễ lấy được, thế nhưng thứ trong quan tài chắc chắn là bảo vật, chỉ cần có được không chừng sẽ trở thành vô địch Tiên giới.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ bụng điều này không sai, căn nguyên thạch có giá trị liên thành, hắn đạt đến thực lực hiện giờ một là nhờ dung hợp huyết mạch trăm tộc, hai là nhờ nguyên khí tồn tại trong cơ thể.
Cuối cùng bốn người Giang Thiếu Bạch quyết định ở lại Thập Phương Thành.
Hắn nằm trên giường mơ mơ màng màng, lại mơ thấy cảnh tượng trước đó, có lẽ vì đang ở gần Thập Phương Thiên Vực nên lần này hình ảnh rõ ràng hơn một chút.
Giang Thiếu Bạch phát hiện trên Linh Văn Trụ có khắc phù ấn, dường như có tác dụng phong ấn. Trong lúc mơ màng, hắn nghe thấy trong từng trụ đá truyền ra tiếng kêu khóc.
Hết chương 498