Chương 86: Ta không bị chân thối, đây là độc

A Tề nghe lời này, luôn cảm thấy nửa thật nửa giả. Tiểu Linh Mộc lại rưng rưng nước mắt. "Mấy năm nay chắc ngươi vất vả lắm?” “Trong từ điển của ta, chưa bao giờ có chữ "vất vả", chỉ có lời hứa.” Lý Tảo Tuệ nghĩa chính ngôn từ nói. Sau khi kể xong một câu chuyện như vậy, kéo gần quan hệ giữa mấy người. Lý Tảo Tuệ và Tiểu Linh Mộc cảm thấy như vậy. A Tề lại luôn cảm giác câu chuyện kia có vấn đề...... Không đúng! Người kể chuyện này có vấn đề. Dưới câu chuyện của Lý Tảo Tuệ. A Tề cũng buông xuống ý nghĩ muốn rời đi. Ba người cầm một đống lửa sưởi ấm. Lý Tảo Tuệ nhìn chân ngọc của Tiểu Linh Mộc, nói: "Ngươi có muốn rửa chân hay không? Ta cảm giác chân của ngươi thật nặng! Hoa cỏ đều héo rũ.” A Tề nghe nói như thế, cảm giác tiểu não của mình héo rút, vừa mới bắt đầu thấy Lý Tảo Tuệ nhìn chằm chằm chân Tiểu Linh Mộc, còn tưởng rằng hắn có ý nghĩ gì khác, kết quả bây giờ ngươi nói người ta có bệnh chân thối. Đầu óc không bị nước vào chứ? Bệnh chân thối nhà ai? Có thể độc chết hoa cỏ. Tiểu Linh Mộc nghe được cậu này, cũng ngây ngẩn cả người. Chưa từng có người nói qua một thân độc tính của nàng là bệnh chân thối. Tiểu Linh Mộc kịp phản ứng, vội vàng bắt đầu giải thích: "Ta không phải chân thối, ta đây là độc, toàn thân đều có.” Lý Tảo tuệ không tin, nói: “A…ta không tin.” Sau đó đưa ngón tay ra chọc vào cánh tay Tiểu Linh Mộc. Tiểu Linh Mộc nhảy dựng lên như một con mèo xù lông. “Tại sao ngươi lại chạm vào ta? Chạm vào ta sẽ chết, ngươi có biết hay không?” A Tề cũng bị hành vi của Lý Tảo Tuệ làm cho hốt hoảng. Hắn ta cùng Tiểu Linh Mộc mặc dù nói là cùng nhau, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng tên ngốc này dám trực tiếp đụng vào, còn tưởng rằng người này có thể giúp mình nghịch thiên cải mệnh, nhưng không nghĩ tới lại lỗ mãng như thế. “Ta thấy có chuyện gì đâu?” Tiểu Linh Mộc khóc nức nở nói: "Tay ngươi đen rồi, ngươi sắp chết rồi.” Lý Tảo Tuệ nhìn cánh tay vừa mới chạm vào Tiểu Linh Mộc, toàn bộ bàn tay đã đen hơn nữa còn đang lan tràn ra với tốc độ cực nhanh, rất nhanh cả cánh tay toàn bộ hóa thành màu đen. Lúc này A Tề đã ở trong động chọn cho hắn một nghĩa trang thích hợp, mặc dù thời điểm đó sẽ hóa thành một vũng máu loãng, nhưng ít nhất còn có thể lưu lại một mộ phần quần áo gì đó. Lý Tảo Tuệ không hề hoảng hốt, ngược lại còn đang tán thưởng: "Oa nga! bàn tay màu đen, thật khốc!" Màu đen đã kéo dài tới cánh tay, bắt đầu xâm nhiễm nửa bên thân thể của hắn. "Tiểu Linh Mộc, bình thường người trúng độc này có thể sống bao lâu?" Lý Tảo Tuệ vẫn không chút hoang mang hỏi. "Mười hơi thở!" “À, mới mười...... Cái gì? Vừa rồi nói chuyện đã hít thở được mấy hơi rồi.” Lúc này A Tề nói: "Sáu bảy hơi thở rồi, còn di ngôn gì nữa, mau nói đi.” Lý Tảo Tuệ lập tức mở hồ lô của mình ra, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu đen kỳ thối, nhét vào miệng mình, mơ hồ không rõ nói: "Nói một chút, một chút độc dược mà thôi, không thể độc chết ta.” A Tề không nói gì, coi như đây là di ngôn của hắn, cho người ta nhớ kỹ đi, lúc đó khắc trên bia mộ. Hắn ta cũng không cho rằng thuốc giải chua thối quá hạn kia của Lý Tảo Tuệ có thể giải độc của hỗn nguyên độc thể. Loại độc này đến thần tiên nhìn cũng lắc đầu. Lúc đó lại ở chỗ này chọn vài món vàng bạc châu báu, chôn cùng hắn coi như là vật bồi táng đi. Vốn dĩ còn tưởng rằng người này có thể mang đến hy vọng cho mình, hiện tại xem ra là mình suy nghĩ nhiều rồi. Chờ hắn ta chọn xong nơi chôn cất cho đối phương, thì lại xem qua phát hiện Lý Tảo Tuệ vẫn hoàn hảo ngồi ở chỗ đó. Cũng không có hóa thành một vũng máu loãng. Dựa theo thời gian mà tính, đã vượt qua mười hơn thở, nhưng tại sao hắn vẫn còn sống. A Tề tò mò vây quanh đánh giá đối phương, phát hiện độc của người này đã được giải. “Độc này ngươi giải như thế nào?” A Tề nhịn không được mở miệng hỏi. “Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan tổ truyền của chúng ta có thể giải độc trong thiên hạ.” A Tề nheo mắt lại. Nếu như trên thế gian thật sự có đan dược lợi hại như vậy, vậy nhất định cực kỳ quý hiếm, làm sao có thể lãng phí cho một lần nếm thử. Khả năng rất lớn là hắn dựa vào năng lực của mình để giải được độc. Theo suy đoán như vậy, thực lực của người này rất mạnh, cũng không giống như lời hắn nói chỉ là Thao Thiết dựa vào phong ấn trong thân thể, mới cường đại như thế. Nếu câu chuyện kia của hắn là thật, thần thức Thao Thiết phụ thuộc vào hắn, mà Thao Thiết tuyệt đối không thể tìm một người bình thường. Trước kia một thôn có chứa phong ấn như vậy, khẳng định là cực kỳ nghiêm khắc đối với trông coi phong ấn, không để nó phá hư, vậy chỉ có thể nói hắn trong thôn quyền cao chức trọng. Ngoại trừ có khả năng là bậc cha chú hắn mang đến cho hắn thân phận địa vị, còn có một điểm có thể là hắn thiên phú cực cao, được người trong thôn coi trọng. Về điểm này, A Tề nghiêng về vế sau, cho dù là hoàng đế chọn người thừa kế, cũng không có khả năng tùy tiện chọn người tầm thường, có thể để cho hoàng tử tiếp xúc việc vặt, bình thường đều là hoàng tử ưu tú mới có thể. Nhất là gánh vác gánh nặng như vậy, chỉ bằng vào vinh quang từ cha ông, chỉ sợ còn không đến mức để cho một thiếu niên có quyền lực lớn như vậy tiếp xúc phong ấn, nhất định là thiên phú hoặc là các phương diện khác, để cho bọn họ cảm thấy hắn có năng lực tiếp xúc, cũng đủ tư cách tiếp xúc. Dù sao nếu không có năng lực này, người của một thôn cũng không có khả năng nguyện ý bỏ ra sinh mệnh, đem mãnh thú phong ấn trong cơ thể của hắn, để cho hắn đi tìm biện pháp. Tiểu Linh Mộc hai mắt phiếm hồng, hết sức kinh hỉ, không ngờ có người đụng vào mình mà không chết. “Ngươi thật lợi hại, ngươi là người đầu tiên đụng phải thân thể ta mà không chết.” Lý Tảo Tuệ sớm lộ ra vẻ kiêu ngạo, lại ra vẻ khiêm tốn nói: "Rải nước rồi, ta là ai chứ? “Lý gia thôn đời thứ 365 phong ấn sứ, trên đời này có độc gì có thể độc chết ta?"