Chương 93: Ngươi rõ ràng là thiên vị...

A Tề vừa ăn vừa bận suy nghĩ xem, thức ăn trong một tháng này phải xử lý như thế nào? Hắn ta tu hành cũng không tệ, cho dù một tháng không ăn cái gì thì vẫn gắng gượng được. Tu luyện của hắn coi như không tệ, cho dù một tháng không ăn cái gì, cũng có thể. Nhưng thực lực của Tiểu Linh Mộc hơi kém, không thể tích cốc lâu như vậy. Về phần Lý Tảo Tuệ hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn, người có thực lực cường đại như vậy, một tháng không ăn gì thì cũng không ảnh hưởng đến đối phương. Mặc dù nói hắn ta có thể nhìn thấy thực lực của Lý Tảo Tuệ chỉ mới là võ phu bát giới, nhưng ai tin đây? Ngay cả mình ra ngoài còn phải che giấu tu vi. Tuy rằng Thi Sơn có thể tìm được một ít động vật, nhưng rất ít, khó đủ cho một tháng? Chẳng lẽ phải tự mình xuống núi mua? Vấn đề là trong phạm vi 50 dặm này đều không có người, hơn nữa hắn rời đi như vậy, rời khỏi sự phù hộ của đại lão, hắn sẽ cảm thấy không an toàn. Thật hy vọng có người mang chút lương thực lên đây. …… Mà lúc này, trong doanh địa đơn giản dưới chân núi. Một đám người chờ xuất phát, bắt đầu cẩn thận thăm dò. Có người còn phóng thích cổ trùng, bay lên trời dò xét tình huống chung quanh. Trải qua một ngày tìm kiếm, nhóm người này phát hiện một chuyện kinh người. Bên ngoài Thi Sơn vậy mà không có hành thi. Mà trong đám người này, lão giả áo xám chiếm cứ địa vị chủ đạo. Hạ lệnh nói: "Ngày mai bắt đầu tìm kiếm sâu trong Thi Sơn.” Mặc dù nói bọn họ có thể dựa vào chuột độc tiến vào tìm kiếm, nhưng dù sao đây là Thi Sơn, cho nên bọn họ triển khai tìm kiếm kiểu lục sáot, trước xác định an toàn, sau đó mới dám tiếp tục truy tung. Hiện tại phát hiện ở bên ngoài không có hành thi, vậy thì tiến thêm một bước xâm nhập vào bên trong. …… Hang động. Ban ngày Tiêu Tử Phong chặt vài cái cây, lại một lần nữa nhặt lên tay nghề thợ mộc của mình, làm ra vài cái giường. Mà dụng cụ hắn dùng để chặt cây là Thanh Lân Kiếm của lão Lý. A Tề càng nhìn thanh kiếm càng cảm thấy mê hoặc, tại sao nó lại ở trong tay Lý Tảo Tuệ? Lý Mạc Cuồng có quan hệ gì với hắn? Lý Mạc cuồng thoái ẩn giang hồ nhiều như vậy, đến tột cùng đi làm những chuyện gì? Hơn nữa hai người đều họ Lý, liệu có liên hệ gì hay không? Phát hiện ngày càng nhiều, nghi ngờ cũng trở nên càng nhiều. Trong lúc nhất thời, A Tề lại cảm thấy đầu mình có chút lớn. Lý Mạc Cuồng cùng Kiếm Thần có quan hệ này, lão đạo sĩ đó cũng không tiết lộ cho bao nhiêu người. Mà A Tề chỉ mới suy đoán, cho nên càng không dám tiết lộ tin tức ra ngoài. Một là bởi vì suy đoán, không nói chắc 100%, hai là nhân quả Kiếm Thần này quá lớn. Nói cho một số ít người còn được, trắng trợn tuyên dương ra ngoài, sợ là sẽ rước lấy không ít phiền toái cho mình. Dương Bích Liên lúc này cuộn mình trong góc hang động. Đối phương làm rất tốt, tổng cộng chỉ làm ba cái giường. Cũng không có ý chuẩn bị cho mình, đây là ngược đãi trần trụi. Tiêu Tử Phong đi tới bên cạnh, dùng gậy gộc gõ đầu nàng. "Đi nhặt chút củi về, đừng ngày nào cũng ngồi xổm ở đây, đừng chỉ ăn cơm mà không làm việc nha?" Dương Bích Liên ngẩng đầu. “Ngươi cho ta ăn cơm lúc nào?” “Hành thi cũng cần ăn cơm sao? Hơn nữa, ngươi không ăn thì không thể làm việc sao? Mau đi nhặt củi cho ta, nếu không ta sẽ nấu ngươi làm canh uống.” Dương Bích Liên chép miệng, đi ra ngoài nhặt củi. Trong quá trình nhặt củi, nàng cũng để lại một ít dấu vết. Hiện tại nàng không dám quay về, nói không chừng vừa mới đi xuống mặt đất thì Tiêu Tử Phong đã trực tiếp xuất hiện ngya sau lưng mình, sau đó một lưới bắn gọn. Đối phương bây giờ còn chưa giết nàng, đoán chừng cũng là ôm ý nghĩ này. Không nghĩ tới chính mình đường đường một Đại Kim Thi, lại lưu lạc đến trình độ như thế. Mà Tiểu Linh Mộc nhìn giường nhỏ của mình, lòng tràn đầy vui mừng, nhưng trong lòng lại có chút ưu sầu. Bọn họ đối với mình như vậy, mình lại càng không thể liên lụy bọn họ. Khuỷu tay Tiêu Tử Phong chọc A Tề một cái. “Đối tượng của ngươi có chút không vui nha, ngươi không đi dỗ dành?” A Tề nghe nói như thế, phản bác: "Đối tượng gì? Nàng ấy chỉ là bạn đồng hành với ta mà thôi.” Tiêu Tử Phong lộ ra biểu tình chế nhạo. Một nồi thịt thỏ, mình vừa mới thò tay vào đã bị đập rớt, cuối cùng cũng chỉ cho ba miếng. Còn cô nương nhà người ta, trực tiếp được một vá thịt, đầy đến mức chất thành núi thịt trong chén. Sự phân biệt này quả thực rất quá đáng. A Tề không biết Tiêu Tử Phong nghĩ gì trong lòng, dù sao trong mắt hắn ta thì Tiêu Tử Phong ăn cái gì cũng chỉ là muốn nếm thử hương vị mà thôi. Cho nên mới để cho hắn ăn vài miệng coi như thử vị. Mà đối với phần biểu tình kia của Tiêu Tử Phong, A Tề cũng chỉ khinh thường. Thân chính không sợ bóng nghiêng, mặc kệ người khác nói như thế nào. Đã đến lúc nhóm lửa nấu cớm. Sau khi ăn xong. Tiêu Tử Phong nhìn chằm chằm mấy miếng thịt gà trong bát mình. Không khỏi lâm vào trầm tư, hắn cũng không có ý đi cướp đồ ăn của nữ hài tử. Thịt trong bát A Tề còn ít hơn hắn, cho nên càng không cần phải cướp. Dưới tình huống như vậy, A Tề nhìn Tiểu Linh Mộc ăn vui vẻ, thậm chí đem miếng thịt cuối cùng nhường cho nàng ta. Tiêu Tử Phong nhịn không được nói: "Đồ ăn ngươi mang về hình như hơi ít?” A Tề nghe Tiêu Tử Phong đặt câu hỏi như thế, thì liền hỏi Tiểu Linh Mộc: "Có ăn no không? Tiểu Linh Mộc trong miệng ngậm một đống đồ ăn, gật gật đầu. sau đó A Tề quay đầu lại, trả lời Tiêu Tử Phong: "Không ít, vừa vặn.” Đối với việc này, Tiêu Tử Phong nhịn không được thở dài, nói: "Ban đêm trầm mặc, ngay cả ánh trăng cũng lộ ra vẻ ưu thương." Hắn quyết định, ngày mai chính mình sẽ đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, nếu còn trông cậy vào tiểu tử trước mặt này, mình có lẽ sẽ chết đói.