Chương 95: Mau quỳ xuống

Thế là một đám người hô hô đi theo vị chưởng môn già nua này, đi tới chỗ hang động kia. Lúc này, A Tề nấu cơm, Tiêu Tử Phong cũng đi bắt gà trở về, tìm chút lá cây, lại tùy ý hái ít cỏ dại không biết tên, tuy Tiêu Tử Phong không gọi được tên, nhưng hắn nhớ rõ thứ này có thể ăn, còn có thể nâng cao mùi vị thức ăn, trước kia cha hắn từng hái một ít. Sau khi xử lý gà xong, nhét những cỏ thơm này vào khoang bụng gà, chất lỏng bôi lên da gà, sau đó lại dùng lá lớn bọc lại, dán bùn lên, món này gọi là gà ăn mày. A Tề mới hỏi: "Lý tiền bối là chê ta làm cơm không ngon sao?” A Tề nhìn Tiêu Tử Phong tự mình nấu cơm, cho rằng đối phương cảm thấy mình làm cơm không ngon, không có mùi vị gì, cho nên thử tự mình làm. Bất quá hắn ta không nghĩ tới Tiêu Tử Phong đã đạt tới cảnh giới này, thế nhưng vẫn còn giữ lại sở thích đối với đồ ăn. Tiêu Tử Phong không muốn nói chuyện, chỉ tùy tiện gật đầu. A Tề nhìn Tiêu Tử Phong gật đầu, cảm thấy mình nên nâng cao tài nấu nướng một chút. Lúc này Tiểu Linh Mộc đứng một bên không yên, cho nên liền nói: "Ta cảm thấy A Tề nấu cơm rất ngon.” Tiêu Tử Phong nặn ra một nụ cười nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” A Tề nhìn Tiêu Tử Phong có chút miễn cưỡng tươi cười, cảm giác mình có phải đoán sai thứ gì hay không, hay là đắc tội với hắn? Tâm tư cao nhân, đúng là khó nắm bắt. … Một đám người vây quanh hang động. Mà bọn người Tiêu Tử Phong cũng không tỏ ra hoảng hốt đối với chuyện này. Tiêu Tử Phong còn đang gõ cục đất trên món gà ăn mày, không dám dùng nhiều sức, miễn cho lát nữa gõ tới lớp da gà, làm dính tro lên da. Hắn đẩy từng miếng đất cứng ra, lại bóc lớp lá, mùi thịt gà cùng hương liệu bắt đầu tỏa ra. Tiểu Linh Mộc nhìn đám người mình bị vây quanh, vốn rất kinh hoảng, nhưng ngửi được mùi này thì lại thèm. Tiêu Tử Phong vẫy vẫy tay, bảo Tiểu Linh Mộc ngồi sang một bên, chuẩn bị ăn cơm. Lúc này, A Tề cũng đang quan sát đám người kia. Phát hiện người mạnh nhất trong đội ngũ là một lão đầu tử, mới ngũ giới, hơn nữa còn bị trọng thương. Thuộc loại cho hắn ta ra tay thì cũng thể chết. Sau đó A Tề cũng không quan tâm nữa mà bắt đầu chăm chú ăn cơm, nơi này có hai thực lực mạnh hơn hắn, thế nào cũng không cần mình ra tay. Mà chưởng môn bên phía đối phương nhìn thấy ngoại trừ Tiểu Linh Mộc có chút kinh hoảng ra thì những người khác đều ra vẻ khinh thường, điều này khiến ông ta trong lúc nhất thời đắn đo không được. Mặc dù nói một người trông giống như ăn mày, còn có một người là đầu bếp. Có một thiếu niên áo đen, thoạt nhìn giống như là người tu hành, có chút thực lực. Nhưng ông ta cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, dù đã triển lộ ra khí thế với tư cách là cường giả ngũ giới. Nếu là người tu hành bình thường, thì đã sẽ bị khí thế của mình hù dọa. Mà nhìn cảnh tượng đối diện này, sợ rằng đối phương không tầm thường. Dù sao có không ít cường giả cổ quái, ví dụ như không yêu thích sạch sẽ. Đang lúc ông ta chuẩn bị lễ phép nói chuyện với đối phương, thăm dò một chút. Thì đột nhiên trong đám đệ tử phía sau có người đứng lên hô một câu. Trong đám đệ tử phía sau hắn, đột nhiên có người hô to một câu. “Các huynh đệ, vì chưởng môn đoạt lại Tiểu Linh Mộc, trợ giúp chưởng môn đại thành.” Chưởng môn nghe nói như thế cả người liền choáng váng, đang lúc ông chuẩn bị nhìn xem là trưởng lão ngu đần nào đã bồi dưỡng ra đệ tử khờ khạo này, rõ ràng nhìn đối phương không đơn giản nhưng còn dám đứng ra kêu to. Kết quả phát hiện, hóa ra là đại đệ tử mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng xông lên phía trước. Lúc này tên ăn mày ngồi dưới đất phơi nắng kia mới ra tay. Đại đệ tử xung phong dẫn đầu trực tiếp bị một quyền đánh vào đầu, đầu tựa như dưa hấu nổ tung. Vật đỏ trắng văng ra bốn phía. Mà mấy vị đệ tử khác cũng bị móc tim móc phổi, còn có trưởng lão không biết sống chết xông về phía trước, mưu toan báo thù cho đệ tử. Làm chưởng môn của môn phái, có cái nhìn đại cục và ý thức gian nan khổ cực nhất. Vào lúc này, ông ta rốt cục phát hiện đối thủ bọn họ hình như không phải người. Vừa rồi đối phương tấn công bọn họ đều lộ ra một cỗ đồi phế cùng trống rỗng. Khí thế và uy áp khiến cho chưởng môn nhận thức được một chuyện, đây là một con Kim Thi! Nhìn đối phương mỗi một lần ra tay, ngay cả ông ta cũng không bắt được động tác của đối phương. Vào lúc này, làm chưởng môn có quan niệm đại cục, ông phải có quyết định của mình. Bịch! Hai đầu gối quỳ xuống đất. Trán dập đất. Hơn nữa lớn tiếng hô to: "Tiền bối là tại hạ không biết quản giáo, mới gây phiền toái cho ngươi, hôm nay tại hạ dập đầu ở chỗ này, xin lỗi tiền bối.” Đây là biện pháp sống sót duy nhất mà ông ta có thể nghĩ ra. Hiện tại khẳng định chạy đã không kịp, ông ta chỉ mới đạt tới ngũ giới, không thể so tốc độ với Kim thi. Người ta gãy chân, thì vẫn có thể đuổi kịp mình. Lúc này, Dương Bích Liên vừa vẹn đuổi giết tới trước mặt chưởng môn, nhưng lại bị thái độ thành khẩn làm cho bối rối. Mà chưởng môn cũng biết đối phương đi tới trước mặt mình, vì thế tiếp tục nói: "Đúng! Một cái không đủ, ta lại dập hai cái.” Bịch! Bịch! Mỗi một cái dập đầu đều vô cùng thành tâm thành ý, trên mặt đất lộ ra một cái hố, trán đối phương cũng dập đến chảy máu.